Chương 8-2: Nhật Ký Yêu Thầm

Cô mặc một chiếc áo len màu trắng sữa, búi tóc cao trên đầu, khuôn mặt tròn trịa nằm khoanh trên cánh tay, ánh mắt không còn nhấp nháy như trước, như đang phiêu theo dòng suy nghĩ. Con ngươi màu trà làm cho đôi mắt trông trong sáng và ngây thơ, nhìn từ bên cạnh, hàng mi rõ ràng và cong dày, giống như hai chiếc cọ nhỏ, màu môi rất hồng, không cần son cũng đẹp.

Tô Ý hình như chưa từng trang điểm, ít nhất là ở những lần anh nhìn thấy.

Thấy Tô Ý còn đang xuất thần, Lâm Thanh Hứa cũng không biết tại sao, rõ ràng trước kia khi gọi mà người khác không đáp lại thì sẽ không gọi lại lần thứ hai, mà hiện tại, anh lại nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Tô Ý.

Chất liệu áo lông thật mềm, thật ấm áp.

Tô Ý lấy lại tinh thần, con ngươi trong suốt sạch sẽ nhìn Lâm Thanh Hứa, giống như là đang hỏi làm sao vậy.

Lâm Thanh Hứa hiếm khi cảm thấy xấu hổ, tay nắm thành quyền để ở bên môi khụ một tiếng, như là cuối cùng cũng nghĩ ra câu trả lời.

“Cậu đối với việc quay chụp lần này, có ý tưởng gì không?”

Tô Ý chần chờ một chút, bởi vì cô thật sự đã nghiêm túc nghĩ qua, dù sao đây cũng là video quay cho Lâm Thanh Hứa.

Nhưng cô không nghĩ tới Lâm Thanh Hứa sẽ hỏi, thậm chí tới chỗ này tham dự thảo luận cũng chọn góc bên cạnh, để mình nghe rõ ràng, đây là lần đầu tiên từ thời trung học đến nay có người hỏi ý tưởng cô về chuyện thảo luận.

Cô do dự trong chốc lát, sợ quấy rầy các bạn học đang thảo luận phía trước, nhỏ giọng nói đơn giản về ý tưởng của mình cho Lâm Thanh Hứa nghe.

Lâm Thanh Hứa nghe xong, mắt sáng rực lên, nhẹ giọng hỏi lại: “Tại sao cậu lại không nói ra ý tưởng của mình?”

“Tôi cảm thấy ý tưởng này của câụ rất tốt.”

Tô Ý vốn đang lo lắng ý tưởng bị bác bỏ, lại không nghĩ tới nhanh như vậy đã được Lâm Thanh Hứa tán thành rồi, con diều rơi rớt trong lòng lại như bắt được một chút gió, chao đảo bay lên.

“Có thật là được không?” Trong giọng nói của Tô Ý lộ ra vẻ vô cùng không tự tin.

Lâm Thanh Hứa không biết tại sao lời nói của Tô Ý lại ẩn chứa sự thiếu tự tin sâu sắc như vậy, giọng nói mềm mại chậm rãi vài phần, nhưng mang theo sự khẳng định rõ ràng và chắc chắn: “Thật.”

“Có muốn nói ý tưởng của mình cho thầy giáo nghe không?” Lâm Thanh Hứa nhìn thẳng vào đôi mắt của Tô Ý, thấy cô né tránh có chút do dự: “Ý tưởng hay như vậy mà không có người nghe được thì thật đáng tiếc.”

Lâm Thanh Hứa lần đầu tiên thử cổ vũ người khác nên có chút không được tự nhiên, sờ sờ chóp mũi.

Tô Ý ừ một tiếng rất nhỏ, khẽ gật đầu, nhưng phải mở miệng như thế nào đã trở thành một vấn đề khó khăn không nhỏ với cô.

Bởi vì đã rất lâu rồi cô không có chủ động đưa ra ra ý kiến nên lần này mở miệng có vẻ khá khó khăn, trong lòng suy nghĩ vài cách để nói, nhưng vừa nói ra đã thấy nản.

“Còn có bạn học nào có ý tưởng khác không?”

“Nếu không thì chúng ta sẽ đăng các đề xuất hiện có trong nhóm để mọi người bình chọn.”

Môi Tô Ý bị cắn đến ửng đỏ, nhưng cô cũng không biết nên mở miệng như thế nào, mắt thấy sắp kết thúc, nhưng cô vẫn khó có thể vượt qua được tầng trở ngại trong lòng kia.

Xem ra, cô đành phải làm Lâm Thanh Hứa thất vọng rồi.

Đuôi mắt hơi ửng hồng, cô đang muốn mở miệng nói xin lỗi với Lâm Thanh Hứa, lại nghe đến giọng nói trong trẻo bên cạnh vang lên trong phòng học.

“Thưa thầy, Tô Ý vẫn còn có một ý tưởng.”

Lâm Thanh Hứa nhìn Tô Ý do dự, biết cô muốn mở miệng nhưng lại mắc chướng ngại giao tiếp nên anh hiếm thấy giúp cô một lần.

Kỳ thật đến chính anh cũng không phát hiện, hôm nay anh đã vì Tô Ý mà phá lệ rất nhiều lần.

Giáo viên hướng dẫn mang theo ánh mắt chờ đợi nhìn Tô Ý, mà mặt khác ánh mắt của các bạn học đều mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, hồi hộp nhìn về phía hai người Tô Ý và Lâm Thanh Hứa.

Khi Tô Ý bị Lâm Thanh Hứa nhắc đến, tim đập ngày càng nhanh, mà ở giáo viên hướng dẫn trong nháy mắt gọi cô, máu như dồn lên, trong phút chốc mặt càng thêm đỏ.

Cô đem tay đặt ở sau lưng, ngoại trừ Lâm Thanh Hứa thì những người khác cũng chưa phát hiện tay cô đang run rẩy, chỉ nghe được giọng nói rất ổn.

“Em được biết, phục hồi văn vật có nhiều hướng khác nhau, em cảm thấy có thể lựa chọn phục hồi thơ tranh, chọn lựa một bộ thơ tranh có câu chuyện, giống như là tranh mà người chồng vẽ cho vợ, sau đó đem chuyện xưa trong thơ tranh biểu hiện ra ngoài.

Khi người phục hồi văn vật nhận được bức tranh bị hư hại, anh ta nhìn thấy câu chuyện trong bức tranh: người vợ bị bệnh chết, và người chồng thương vợ nhớ vợ hàng ngày dựa vào bức tranh này, như thể vợ anh ta vẫn ở bên cạnh . Hai người cùng chơi tuyết, ngâm thơ, uống rượu, nhưng theo thời gian và tác động của ngoại vật, bức tranh bị hư hỏng, người vợ mà người chồng nhớ nhung cũng bỏ đi, người chồng quẫn trí và khao khát khôi phục bức tranh đã khiến những người phục hồi văn vật hiện đại cảm động.

Anh ta bắt đầu khôi phục lại bức tranh, và sau một loạt các thao tác khôi phục, bức tranh bị hư hỏng cuối cùng đã được khôi phục, trong câu chuyện, người chồng nhớ vợ cuối cùng đã gặp lại vợ mình, một người một tranh lại viên mãn.”

Nói xong, Tô Ý như là đã hoàn thành trọng trách gì thở ra một hơi, nhưng lòng bàn tay phía sau đầy mồ hôi, thần kinh của cô còn ở căng chặt, sợ mọi người cười nhạo câu chuyện này.

Sự căng thẳng trong hơi thở dần dần tăng lên trong sự yên tĩnh của phòng học, trong lòng bàn tay cô đã xuất hiện vài dấu móng tay.

Trong phòng học an tĩnh thoáng chốc, sau đó, giáo viên hướng dẫn đi đầu vỗ tay: “Ý tưởng này thật sự rất hay!”

“Không giống những phim tuyên truyền đại chúng kia, tham quan trường đại học thì không cần nữa, cái này mang theo câu chuyện, trong câu chuyện xen kẽ kỹ thuật phục hồi văn vật, còn có lý lẽ của khôi phục văn vật.”

“Thật sự là rất tốt đấy!”

Giáo viên hướng dẫn dẫn đầu vỗ tay tán thưởng, sau đó những học sinh khác dường như cảm thấy câu chuyện hay, bọn họ thảo luận với nhau vỗ tay tán thưởng, trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ khen ngợi.

Thần kinh căng chặt của Tô Ý rốt cuộc cũng được thả lỏng, trong ánh mắt lấp lánh ánh sáng nhạt, loại chứng minh bản thân này, cảm giác mọi người nhìn mình, hình như cũng không tệ.

Cô ngồi xuống, vì vui mừng nên lông mày và mắt nhướng lên, mặc dù khi nói chuyện với Lâm Thanh Hứa vẫn còn chút căng thẳng, nhưng cô vẫn mím môi, nhích lại gần Lâm Thanh Hứa, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.