Chương 9-2: Nhật Ký Yêu Thầm

Lời nói của Lâm Thanh Hứa mang theo kỳ vọng, mà cô không muốn làm cho anh thất vọng, cũng không muốn làm cha mẹ và Khương Niệm luôn lo lắng cho cô thất vọng.

Cô hẳn là nên dũng cảm mà đi thử một lần.

Cô ngẩng đầu, trong ánh mắt mang lên vài phần kiên định, còn có vài phần ẩn ẩn chờ mong: “Vâng thưa thầy, để em thử xem.”

Thấy Tô Ý đã đồng ý, giáo viên hướng dẫn vui mừng cười cười, đi thông báo những người khác đi chuẩn bị trang phục gì đó.

Phòng làm việc trống vắng chỉ còn lại có hai người là Lâm Thanh Hứa và Tô Ý.

Mặt Tô Ý bất giác lại nóng lên, cô không biết vừa rồi có lộ tẩy hay không, cô lại rơi vào cảm giác kỳ quái khi cùng Lâm Thanh Hứa ở chung một chỗ.

Sợ hãi ở một mình lại khát vọng ở một mình, muốn tới gần, cũng muốn tránh đi.

“Khẩn trương sao?” Lâm Thanh Hứa nhìn Tô Ý khảy ngón tay mở miệng hỏi.

“Hả?” Tô Ý có chút mờ mịt mà ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Thanh Hứa, phản ứng lại đây là hỏi cô lúc quay câu chuyện xưa, mềm mại trả lời: “Có một chút.”

Lâm Thanh Hứa còn đang suy nghĩ nên an ủi như thế nào, dù sao thì anh đối với loại chuyện này từ trước đến nay không có kinh nghiệm, còn không có nghĩ đến, liền nghe được Tô Ý thở dài một tiếng.

Cô vỗ vỗ đầu, khóc không ra nước mắt: “Nếu tôi đi diễn, vậy thì ai sẽ quay?”

Lâm Thanh Hứa cũng không nghĩ tới vấn đề này, nếu Tô Ý diễn, vậy thì tất nhiên là không thể theo vào quay, như vậy thì ai quay đây?

“Tôi, tôi đi về suy nghĩ một chút, nếu nghĩ xong, sẽ nói chuyện với mọi người.” Tô Ý lùi một bước, tính rời đi trước.

Cô không thể tiếp tục cùng Lâm Thanh Hứa ở chung một chỗ, cô không có năng lực tiếp thu tâm lý như vậy.

Tô Ý như là chạy trối chết.

Mà Lâm Thanh Hứa bị bỏ tại tại chỗ cũng thở dài, ánh đèn chiếu vào trên thấu kính, trên gương mặt thanh lãnh tinh xảo dường như mang theo một chút nghi hoặc cùng khó hiểu.

Vì sao cô mới ở chung với anh một chút lại muốn bỏ chạy rồi.

Lúc sau, sau khi Khương Niệm nghe Tô Ý nói xong tỏ vẻ chính mình mấy ngày nay không có việc gì, có thể giúp Tô Ý quay phim, mà các học sinh từ chối tham diễn lại đam mê hán phục, trang phục và tạo hình Tô Ý và Lâm Thanh Hứa cũng trực tiếp được mấy người họ nhận thầu.

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, sang tuần sau cả hai quay xong truyện ngắn trong thời gian không đến lớp.

Ngày quay xong mẩu chuyện xưa vừa lúc là lễ Giáng Sinh, bọn họ thực hiện xong cảnh quay cuối ở ven hồ.

Trên mặt hồ được bao phủ bởi một tầng băng mỏng, xung quanh lá cây rụng xào xạc trong gió lạnh.

Tô Ý khoác một chiếc áo choàng màu trắng gạo thêu một vài bông hoa lan, đứng ở bên hồ, tóc đen buông xuống, chỉ dùng một cây ngọc trâm vấn nhẹ, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng lại lộ ra vài phần sức sống, Lâm Thanh Hứa từ phòng trong lấy ra một cái lò sưởi, kéo qua tay Tô Ý, thật cẩn thận đến đặt lò sưởi ở bên bàn tay của Tô Ý, rồi sau đó duỗi một cánh tay ôm lấy Tô Ý.

Tô Ý ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Hứa, hai người yên lặng đối diện nhau, mà lúc này, bông tuyết trong không trung lay động, sao trời từ trên trời rơi xuống, rơi xuống giữa tóc hai người, rơi xuống trên mặt hồ, rơi trên những lá cây, bao trùm lên tất cả mọi thứ.

Tô Ý cảm nhận được tay mà Lâm Thanh Hứa vừa mới nắm mang đến cảm giác ấm áp, giống bị điện giật, tê tê dại dại. Mà lúc này Lâm Thanh Hứa còn đang ôm cô, lúc cô nghiêng đầu nhìn về phía anh, có thể nhìn đến đường cong linh hoạt ở yết hầu, còn có đường cong rõ ràng ở cằm của anh.

Ở nơi trời băng đất tuyết, cô lại cảm thấy bản thân có chút khô nóng.

Đây là lần mà cô cách Lâm Thanh Hứa gần nhất. Hai người cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, thở ra khói trắng ở phía trước cũng giao hòa vào nhau, bọn họ gắn bó lẫn nhau, bọn họ hô hấp dung hòa.

Sự nhút nhát và sợ hãi lúc này đều bị Tô Ý bỏ sau lưng, cô nương theo cơ hội của câu chuyện xưa, rúc vào trong lòng người mình thích, cảm thụ ấm áp trong nháy mắt kia.

Lừa mình dối người cũng được, điên cuồng mù quáng cũng được, nương theo cơ hội của câu chuyện xưa, có thể cảm nhận được sự ấm áp vào giờ này khắc này, cho dù chỉ có vài giây, cô đều chấp nhận.

“Được rồi!” Khương Niệm ở phía sau ra vẻ đã quay xong.

Đã hạ màn, phải trở về hiện thực rồi.

Tay Lâm Thanh Hứa nhẹ nhàng vuốt ve một chút, sau đó vẫn buông ra, Tô Ý lùi lại một bước, rũ đôi mắt xuống, cố gắng điều chỉnh ánh mắt không giấu được gì của bản thân, hít sâu một hơi, cảm giác lạnh lẽo tiến vào thân thể, nháy mắt khiến cho người ta trở nên tỉnh táo.

Hai người nhộn nhịp trở về.

Bởi vì quay phim đã kết thúc, mọi người đều bên ngoài ngắm tuyết đầu mùa của năm nay.

Bông tuyết trở nên càng to hơn so với vừa rồi, bay lả tả xuống, thế giới bỗng chốc liền trở thành một mảnh trắng xóa.

Mọi người thu thập xong đồ vật trong phòng, trả phòng rồi đi ra ngoài. Dọc theo đường đi, có thể nghe được tiếng hưng phấn thảo luận vì cuối cùng cũng quay xong mẩu chuyện xưa, thảo luận hôm nay lễ Giáng Sinh, thảo luận năm nay có tuyết đầu mùa.

Ngoại trừ hai người.

Tô Ý còn có chút hoảng hốt, giống như còn đắm chìm ở mẩu chuyện xưa, mà Lâm Thanh Hứa từ trước đến nay trầm mặc, chẳng qua lần này so lúc trước càng trầm mặc hơn.

Hai người đều chậm rãi đi ở phía sau đội ngũ.

Sau khi Tô Ý thay cho quần áo xong, trên cổ quấn một cái khăn quàng cổ lớn, còn đội thêm mũ, quấn mình như một con gấu. Đối lập với Tô Ý, Lâm Thanh Hứa ăn mặc đơn giản hơn nhiều, bên ngoài là một chiếc áo khoác, ngay cả khăn quàng cổ cũng không quấn.

Tô Ý còn đang suy nghĩ đến cảnh quay cuối cùng vừa nãy, lại nhớ đến ánh mắt của chính mình mang theo tình yêu không giấu được nhìn về phía Lâm Thanh Hứa, sau đó tất cả mọi người đều nói cô diễn rất tốt, rất có thiên phú, chỉ có chính bản thân cô mới biết, đó không phải là diễn, đó là do cô không giấu được tâm tư mà biểu lộ ra ngoài.

Cô có thể rất tự nhiên mà ở lúc người khác hoài nghi nói đó là vì yêu cầu của mẩu chuyện xưa, nhưng cô lại không có cách nào nói như vậy với Lâm Thanh Hứa.

Thậm chí cô còn sợ hãi không biết Lâm Thanh Hứa có nhìn thấy sự khác thường từ chỗ đó hay không.

Hy vọng là không có, ngàn vạn lần đừng nhìn ra.

Mà Lâm Thanh Hứa liếc nhìn Tô Ý quấn giống như một con gấu có chút đáng yêu chậm rãi đi trong tuyết, nhớ lại lúc sau khi chạm vào tay Tô Ý, phản ứng của cô cứng đờ, còn có Khương Niệm nói sau khi kết thúc Tô Ý lập tức lùi lại một bước, anh vẫn không nghĩ ra đáp án.

Vì sao lại luôn muốn né tránh anh?

Sắp đi đến trường học, mọi người đều có chuyện và phương hướng riêng của mình liền quyết định tách ra ở đó.

Lâm Thanh Hứa lên tiếng gọi Tô Ý lại.

Tô Ý xoay người nhìn về phía Lâm Thanh Hứa suốt một chặng đường không nói chuyện, trong lòng bắt đầu trở nên khẩn trương.

“Giáng Sinh vui vẻ nhé, Tô Ý.”

Một giọng nói trong trẻo từ phía trên vang lên, hòa lẫn với gió lạnh và tuyết rơi, nhưng lại dịu dàng đến khó hiểu, nhưng Tô Ý đang căng thẳng nên không chú ý đến.

Khương Niệm ở phía trước ở gọi cô, Tô Ý cảm thấy may mắn khi Lâm Thanh Hứa không hỏi đến vấn đề khác, lại còn có chút ẩn ẩn lo lắng. Tô Ý vội vàng nói một câu Giáng Sinh vui vẻ, đã bị Khương Niệm gọi đi rồi.

Ông già Noel ơi, ông có thể thực hiện một nguyện vọng của con mà đúng không?

Con hy vọng, anh ấy vĩnh viễn không phát hiện ra bí mật của mình.