Chương 14: Nhật Ký Yêu Thầm

Nếu sợ, vậy chỉ cần không tiếp cận là được.

Giọng nói của Lâm Thanh Hứa đột nhiên trầm xuống, sắc mặt Thi Cẩm ban đầu vốn hồng hào đột nhiên chuyển sang trắng bệch, mang theo vài phần ghen tỵ và không can tâm nhưng vẫn không muốn bỏ qua nhiều cơ hội có thể tiếp xúc gần với Lâm Thanh Hứa. Cô ta cắn răng, phun ra một chữ: "Được."

Người bàn trên nghe thấy hai người nói chuyện phiếm, sau khi nhìn thấu được tâm tư của Thi Cẩm thì cũng không thèm nói chuyện nữa, vừa ăn cơm vừa trò chuyện với mọi người xung quanh, nửa ánh mắt cũng không nhìn về phía bên này.

Sau khi thức ăn được dọn lên, Thi Cẩm như thể không có chuyện gì xảy ra, thưởng thức đồ ăn, còn vui vẻ nói chuyện với Lâm Thanh Hứa, một lúc lại nói món này ăn ngon đấy, một lúc lại nhắc đến chuyện bộ móng tay mới của mình.

Lông mày Lâm Thanh Hứa càng ngày càng nhíu lại. Đây là lần đầu tiên anh bày tỏ thái độ của mình ra bên ngoài, khó chịu lộ ra vài tia chán ghét.

Lý do vì sao chứ?

Lâm Thanh Hứa trước nay đều không thích cãi nhau ầm ĩ nơi chốn đông người nhưng không có chỗ nào yên tĩnh được. Trước đây, cũng không phải chưa từng gặp qua chuyện nào khiến anh nhức óc inh tai, anh chỉ coi như gió thoảng mây trôi mà tiếp tục xem sách, một chút cũng không bị ảnh hưởng đến.

Nhưng lần này là vì chuyện gì đây?

Ban đầu anh nghĩ rằng Thi Cẩm đột nhiên nhắc đến những lời Tô Ý nói, chỉ nghĩ rằng Thi Cẩm đối tượng được Tô Ý để cử phỏng vấn không phải cô ta, nghĩ đến chuyện Tô Ý bác bỏ ý tưởng phỏng vấn anh.

Anh vốn dĩ không phải người nhỏ nhen nhưng cũng không vì người khác phủ nhận mà tính toán ghi thù với người ta. Từ nhỏ, anh đã từng bị người khác phủ nhận nhưng không vì chuyện bé cỏn con như vậy mà khiến bản thân mình không thoải mái.

Nhưng anh cũng không phải không thừa nhận, hiện tại bản thân anh đang không cảm thấy thoải mái.

Nhưng lý do là vì sao chứ?

Nếu đã không thể giải thích được thì anh cũng không muốn nghĩ nữa. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ có ý định muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành cả.

Ngón tay thon dài cân đối đưa chén rượu lên, rượu theo cổ họng trôi xuống, mang theo cảm giác thanh mát.

Tô Ý chuyển sang bàn của Thi Cẩm, trên bàn đều là con gái cả vì trước đây có quay chung một video ngắn, sau khi Tô Ý ngồi xuống xong, cúi đầu với bọn họ, nở nụ cười, hai má núm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện xem như lời chào hỏi.

"Người đi cùng với cậu, không phải là người cậu muốn dẫn đến à?’ Bạn nữ bên cạnh thấy Tô Ý ngồi xuống, vui vẻ bắt chuyện với Tô Ý, lại nhìn thấy dáng vẻ Thi Cẩm quấn quýt lấy Lâm Thanh Hứa, dựa sát vào người Tô Ý như thể muốn hóng hớt.

Tô Ý sững người trước câu hỏi này. Khi học cấp 3, lúc nào cũng luôn là người khác thảo luận sau lưng cô, không bao giờ thấy người khác ngồi đàm tiếu về người khác với cô, vậy nên lúc này bạn nữ bên cạnh nói ra những lời đó, cô không biết phải trả lời thế nào, mặc dù cô hiểu rằng người kia cũng không có ác ý gì.

Tô Ý im lặng cắn môi nở nụ cười, như thể muốn để trọng tâm câu chuyện lặng lẽ trôi đi. Bạn nữ bên cạnh thấy vẻ mặt này của cô, nghĩ rằng Tô Ý đang xấu hổ nên nói thêm: “Không sao đâu, cậu không nói thì mọi người đều có thể nhìn ra mà.”

Tô Ý có chút ngạc nhiên nhìn bạn nữ ngồi bên cạnh, đối phương lập tức hiểu ra: “Nhìn biểu hiện của cô ấy như vậy, nghĩ thế nào cũng không ra là đi cùng với cậu đến.”

Bữa ăn này, Tô Ý cảm thấy có chút vô vị, vì Thi Cẩm đột nhiên gia nhập, lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác bị chiếm mất thứ thuộc về mình, cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được bản thân mình yếu ớt đến nhường nào.

Dũng khí của cô, căn bản không đủ để chống đỡ bản thân mình nói ra lời từ chối.

Giống như hồi lớp mười vậy.

Sau khi đã ăn uống no nê rồi, có người còn muốn đi tăng hai hát karaoke, có người có việc bận nên đã ra về từ sớm, Tô Ý nhìn đám người còn lại cũng không thân quen mấy, nghĩ bụng vẫn là về sớm một chút thì hơn.

Bởi vì mọi người đều không hẳn quá thân thiết lắm, nhìn một vòng xung quanh cũng không thấy Lâm Thanh Hứa ở đâu, Tô Ý nói với người bạn bên cạnh một tiếng rồi cầm lấy khăn quàng cổ và mũ đi ra ngoài.

Lúc mở cửa bước ra, vừa rẽ vào một đoạn đường thì nhìn thấy Lâm Thanh Hứa đang nhìn điện thoại, dựa vào vách tường bên cạnh.

Tô Ý lại càng hoảng sợ. Ngọn đèn lúc hoàng hôn đặc tả đôi lông mày tinh xảo của Lâm Thanh Hứa, đường nét rõ ràng, chiếc mũi cao thẳng với, khi anh quay đầu lại nhìn cô, khoảng cách giữa đôi lông mày thêm sâu cùng suy nghĩ lạnh lùng khiến Tô Ý không chủ động được mà lùi về sau một bước.

Sau khi nhìn thấy rõ là Tô Ý, sự lãnh đạm trong mắt Lâm Thanh Hứa tăng thêm vài phần nhưng trong mắt vẫn là một sự lạnh lẽo.

“Đi thôi.” Lâm Thanh Hứa nhàn nhạt nói.

?

Tô Ý có chút không hiểu nhìn Lâm Thanh Hứa.

“Hôm nay ồn ào quá làm tôi chẳng ăn được gì cả.” Lâm Thanh Hứa liếc mắt nhìn Tô Ý, trong mắt hàm chứa vài phần ý vị rất sâu xa.

Tuy rằng không hề nói tại sao nhưng dường như Tô Ý có thể hiểu được.

Trong bữa ăn, nhìn thấy Thi Cẩm lúc nào cũng đang ghé sát tai Lâm Thanh Hứa trò chuyện, lúc đó cô nên chủ động nhận lỗi, dù sao từ trước tới giờ Lâm Thanh Hứa không thích tranh cãi ầm ĩ.

Cô im lặng gật đầu, không thể nhìn ra được là bằng lòng hay không bằng lòng.

Lâm Thanh Hứa cười nhạo hành vi không phải chính nhân quân tử của bản thân, dễ dàng lợi dụng sự đồng cảm của Tô Ý, thậm chí anh còn cảm thấy có chút đáng khinh bỉ.

Nhưng quả thật anh cũng không biết lý do vì sao, rõ ràng anh có thể đi ăn với bất kỳ ai, nhưng tại sao lại nhất định phải chọn đi cùng Tô Ý.

Nhưng bên tai đột nhiên xuất hiện những lời Thi Cẩm nói: “Tô Ý không chọn cậu, vì cho rằng cậu không thích hợp.” Anh im lặng không nói gì, cũng nghĩ rằng những thứ này chưa chắc đã đáng tin nhưng nghĩ đến trường hợp này, Tô Ý đang phủ nhận anh, l*иg ngực anh đột nhiên nảy sinh sự chán chường mệt mỏi.

Có lẽ vì để ý trong lòng cho nên về sau càng phủ nhận càng khiến người ta khó lòng chấp nhận được.

Lâm Thanh Hứa nhéo má mình một cái, rõ ràng động tác này mang theo một chút tàn ác nhưng khi anh làm lại thấy rất nhẹ nhàng, lại thêm một chút bại hoại hiếm thấy ở con người anh, ngoại trừ lúc còn bé bị phạt mà không phục ra, rất ít khi anh thể hiện vẻ mặt này.

Sự uất ức vẫn còn vương lại, lan đi khắp nơi trong cơ thể như đang kêu gào, khıêυ khí©h.

Hai người đi vào con hẻm phía sau, xung quanh có rất nhiều học sinh trong trường đang tụ tập ở quán đồ nướng, trên bàn có vài chai bia, mấy xiên thịt nướng, dù đang là mùa đông nhưng cũng không thể ngăn nổi được ý chí nhiệt tình của bọn họ, tụm lại xung quanh chiếc chậu than để sưởi ấm, tiếng cười đùa vang lên, thoải mái tán gẫu.

Tô Ý và Lâm Thanh Hứa cứ như vậy đi tới, không nói một lời, làn gió lạnh lẽo thấu xương mang theo hương vị đồ nướng bay đến đây, đánh thức vị giác.

Tô Ý nhìn gương mặt không mấy vui vẻ của Lâm Thanh Hứa, kéo khăn quàng cổ, trong mắt có vài phẩn tự trách.

Đây là lần đầu tiên anh thấy Lâm Thanh Hứa có chút không vui. Dù sao ngày thường Lâm Thanh Hứa vốn dĩ nhã nhặn nhưng lại lạnh lùng xa cách, thậm chí còn mang thêm chút cô độc, tất cả suy nghĩ như thể bị núi tuyết mây mù che phủ, khiến người ta khó lòng nhìn thấu.

Nhưng hôm nay cô có thể thấy rõ biểu cảm không vui của Lâm Thanh Hứa.

Là vì Thi Cẩm hay sao?

Cô chăm chú quan sát, có chút hổ thẹn.

Vậy ngoan ngoãn đi cùng anh thôi, tuy rằng cô cũng không biết cách làm sao để người khác thấy thoải mái.

Đi đến cuối con đường có một cửa tiệm nhỏ, chủ tiệm là một đôi vợ chồng, hai người đã kinh doanh ở đây rất nhiều năm rồi.

Đi vào trong cửa tiệm nhỏ, khung cảnh ấm áp trong chớp mắt đột nhiên vây lấy Tô Ý và Lâm Thanh Hứa. Hai người chọn bừa một bàn rồi ngồi xuống.

Bà chủ cười hỏi bọn họ muốn gọi gì, thực đơn đã treo sẵn trên tường rồi.

Tô Ý ngẩng đầu, lặng yên nhìn thử: “Một bát hoành thánh ạ.”

Lại ngước mắt lên nhìn Lâm Thanh Hứa lần nữa, mang theo vài phần cẩn thận: “Cậu muốn ăn gì?”

Lâm Thanh Hứa im lặng một lát, giọng nói mang theo vài phần lạnh lùng không hề có ý cười: “Giống vậy đi.”

Lúc này trong quán có không biết bao nhiêu người, bà chủ nghe thấy câu này rồi xoay người đi vào bên trong nấu hoành thánh.

Cả hai vẫn im lặng như cũ, chỉ còn lại âm thanh nấu đồ ăn rất rõ ràng của bà chủ.

Lâm Thanh Hứa không nói gì, Tô Ý cũng chỉ yên lặng ngồi bên cạnh.

“Nhóm nhỏ của các cậu phải làm phỏng vấn à?” Lâm Thanh Hứa khó chịu, không chịu được sự im lặng này.

Tô Ý gật đầu: “Phỏng vấn bài thi cuối kỳ.”

“Đã tìm được đối tượng phỏng vấn chưa?” Lâm Thanh Hứa nuốt nước bọt, anh không tin những gì Thi Cẩm nói nhưng lại rất hiếu kỳ không biết đối tượng Tô Ý đề cử là ai.

Lần đầu tiên anh cảm thấy mình vòng vo quanh co như vậy, không thẳng thắn rõ ràng như ngày trước nữa.

Tô Ý thành thật lắc đầu, cô chỉ mới thêm thông tin liên lạc của bọn họ, còn chưa bắt đầu thảo luận nhưng bọn họ dường như đã quyết định chọn Lâm Thanh Hứa rồi.

Vì vậy, khi Tô Ý lắc đầu, ánh mắt mang một phần do dự nhìn về Lâm Thanh Hứa, trong veo như giọt nước, có thể nhìn thấy đáy.

“Sao vậy?” Lâm Thanh Hứa nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt trong veo có thể nhìn sâu thấy đáy, không hề nhiễm một tia tạp chất nào, và đương nhiên cũng không hề có anh.

“Có vẻ như bọn họ đã quyết định phỏng vấn cậu rồi, nhưng tôi chỉ vừa mới biết thông tin liên lạc của bọn họ thôi.” Tô Ý do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói.

Lâm Thanh Hứa gật đầu, liên hệ lại với những hành động Thi Cẩm đã làm tối nay, biết chắc chắn rằng những gì cô ta làm chỉ là tự biên tự diễn, phiền muộn trong lòng anh đã tiêu tan đi không ít.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại vang lên.

“Vậy còn cậu?"

Cậu có giống như những người khác, định phỏng vấn tôi hay vẫn đang đối tượng khác để phỏng vấn?

Thế nhưng lời này Lâm Thanh Hứa không dám mở miệng nói ra.

“Tôi?” Tô Ý sửng sốt, như đột nhiên hiểu ra Lâm Thanh Hứa đang muốn hỏi gì, lại lắc đầu lần nữa: “Không biết nữa, lúc đó sẽ cùng thảo luận với bọn họ sau.”

Lâm Thanh Hứa khẽ rủ mắt xuống, dấu đi cảm xúc ẩn sâu trong mắt, khẽ mỉm cười.

Cũng đúng, từ trước đến nay cô vốn đơn thuần lương thiện, trước đó vẫn luôn tốt bụng giúp đỡ anh, ông Hứa không phải cũng đã nói cô bé này là tốt bụng nhất hay sao.

Ánh mắt cô trong veo, không hề có một suy nghĩ xấu xa nào, sao anh có thể nghĩ đến đáp án khác được đây.

Lâm Thanh Hứa cảm thấy dạo gần đây bản thân mình rất khó hiểu, rõ ràng chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của người khác nhưng lại muốn biết Tô Ý đang nghĩ gì, thậm chí lại còn vì Tô Ý mà phá lệ rất nhiều lần.

Có lẽ là vì sự quan tâm trước đây, lại vì hai chữ “anh em” kia khiến anh phá lệ nhiều lần như vậy.

Có khi nào em gái sẽ sợ anh trai hay không?

Tô Ý lại sợ anh vì điều gì sao? Từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn sợ anh, giống như sợ mãnh thú hung tợn hay dòng nước lũ cứ chảy xiết là anh.

Lời giải thích duy nhất có lẽ chính là sự quan tâm của anh chỉ là một phần nhỏ trong số hàng ngàn hàng vạn ý tốt mà thôi, dù sao anh cũng đã từng chứng kiến cảnh Tô Ý giúp người già đi sang đường, thấy cô dỗ dành các em bé khi chúng bị ngã, thậm chí luôn lắng nghe suy nghĩ của người khác trong lúc thảo luận nhóm, lần nào cũng là người cuối cùng đưa ra suy nghĩ của mình.

Lâm Thanh Hữa im lặng một hồi, chén rượu uống trước đó bắt đầu nóng dần lên, mang theo cả cảm xúc bao trùm lấy.

Nếu đã sợ như vây, cũng không thể tới gần được nữa, dù sao anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị người ta ghét bỏ, không ai dám đến gần, cũng không ai cần anh.

Cảm giác quan tâm này, từ trước đến nay đều không thuộc về anh.

“Đợi các cậu bàn bạc xong đi đã. Nếu như tất cả các cậu đều nhất trí đồng ý tôi trả lời phỏng vấn thì tôi có thể tham gia, đến lúc đó hãy báo với tôi.”

Lâm Thanh Hữa cũng biết, cũng giống như tối hôm nay, nếu anh không đồng ý thì chắc chắn đám người Thi Cẩm sẽ gây khó dễ cho Tô Ý, huống hồ tham gia phỏng vấn có mấy người tham dự, vậy cũng không chắc sẽ gặp được cô ta.

“Được.” Tô Ý gật đầu, theo sy nghĩ của mình, cô thấy Lâm Thanh Hứa có vẻ xa cách với cô, vốn đã xa cách không có chút nhiệt tình nào, nhưng khi vừa nói xong, cô đột nhiên cảm thấy cảm giác xa cách kia càng rõ ràng hơn, khiến Tô Ý có chút sững sờ.

Cô mấp máy môi, hàng lông mi khẽ cử động, trong lòng hiện hữu nỗi bất an.

Cô lấy hết dũng khí, muốn hỏi lý do tại sao.

Đúng lúc này, bà chủ quán bưng hai bát hoành thánh nóng nổi lên, đặt trước mặt hai người.

Lâm Thanh Hứa chỉ nói một câu ăn đi, giống như một cây kim bén nhọn đâm thủng dũng khí vất vả lắm Tô Ý mới tạo nên được.

Khi anh mở miệng nói, chất giọng rõ ràng mang theo ý không muốn nói thêm nữa, hòa cùng sự trầm mặc và lãnh đạm.

Giống như thể khả năng tiếp cận mấy ngày nay chỉ như một giấc mộng mà thôi.

Hoành thánh nóng hổi bốc khói khi ngút, bao phủ lấy đôi mắt của Tô Ý như một màn sương dày đặc.

Cô im lặng, chậm rãi ăn từng miếng hoành thánh, hai người không hề mở miệng nói bất cứ lời nào.

Lâm Thanh Hứa đích thân đưa cô xuống dưới tầng ký túc xá, trên đường về cũng không nói với nhau câu gì. Sự lạnh lùng xa cách của Lâm Thanh Hứa khiến Tô Ý không dám lại gần.

Cô giống như đứa trẻ mắc lỗi, muốn lại gần người mình thích nhưng bởi vì sự lãnh đạm của anh khiến cô chẳng thể với tới.

Thậm chí, còn mang theo nỗi khổ sở uất ức, trước đây vì vô tình lại gần một chút, bây giờ lại vì nguyên nhân lạnh lùng xa cách mà xa hơn một chút, đương nhiên sẽ thấy đau lòng.

Tô Ý im lặng một hồi, cảm ơn anh rồi chúc anh ngủ ngon, sau đó đi lên tầng.

Lâm Thanh Hứa dõi theo cô, rồi xoay người hòa vào trong làn gió tuyết, mang theo vài phần cô đơn và lạnh lẽo.