Chương 4-1: Nhật Ký Yêu Thầm

◎Yêu thầm là hạn hán, nhưng gặp được anh là hạn hán sau cơn mưa.◎

Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người cũng đã hiểu nhau hơn, Hứa Thanh Ninh và bạn trai còn muốn đi dạo một vòng nữa, còn Lăng Linh nhìn thấy một tiệm nét liền xông thẳng vào.

Chỉ còn Khương Niệm và Tô Ý ra ngoài, bên cạnh có Lâm Thanh Hứa, hai người còn lại trong ký túc xá còn phải đi tham gia một buổi tụ họp nữa nên anh cũng bị bỏ rơi.

Quán Minh Tường nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, tuy là ngõ sâu nhưng vô cùng nhộn nhịp. Đầu ngõ có một quán bar, lối vào bị che khuất nhưng vẫn hấp dẫn rất nhiều người đến.

Khương Niệm dừng ở chỗ này.

"Niệm Niệm, làm sao vậy?" Tô Ý nhìn thấy Khương Niệm đang đứng bất động nhìn chằm chằm lối vào của quán bar đầu ngõ.

Khương Niệm nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc, vòng tay đang ôm quanh eo mỹ nhân đi vào.

Khương Niệm đứng sững sờ tại chỗ, dường như không nghe thấy Tô Ý gọi, đầu óc trống rỗng.

"Niệm Niệm?" Tô Ý kéo cánh tay Khương Niệm, lúc này cô ấy mới hoàn hồn.

"Ý Ý, tớ còn có việc, cậu về trước đi." Nhưng có lẽ sợ ban đêm không an toàn nên Khương Niệm ngẩng đầu nhìn sang Lâm Thanh Hứa, vô cùng ga lăng nói: "Bạn học Lâm, có thể làm phiền cậu đưa Ý Ý về trường an toàn không?"

"Tôi còn có chút việc, sợ Tô Ý đi một mình buổi tối thế này không an toàn, cậu giúp tôi được không?"

Lâm Thanh Hứa nhìn Khương Niệm, gật gật đầu. Thật ra không cần phải nói, sự giáo dục từ bé của anh cũng sẽ thúc giục anh phải đưa người về ký túc xá ăn toàn.

"Vậy cậu thì sao?" Tô Ý nghe Khương Niệm nhờ vả Lâm Thanh Hứa, trái tim như muốn nhảy bổ ra ngoài.

"Tớ không sao, ban nãy tớ nhìn thấy người quen, lát nữa tớ sẽ chia sẻ vị trí cho cậu, đừng lo lắng." Khương Niệm trấn an Tô Ý một câu rồi chuyển hướng bước nhanh vào lối vào kia.

Hai người cùng nhau lớn lên, tình bạn mười năm ròng rã nên Tô Ý hiểu rất rõ Khương Niệm, đến thời điểm thích hợp cô ấy chắc chắn sẽ nói, cho nên cô chỉ có thể gật đầu dặn cô ấy chú ý an toàn.

Khương Niệm quay đầu bước vào quán bar, đầu ngõ chỉ còn lại Tô Ý và Lâm Thanh Hứa đứng cùng nhau.

Sự hoảng loạn trong lòng Tô Ý mỗi lúc một dâng lên theo bước chân của Khương Niệm.

Trong ngõ nhỏ không có đèn, chỉ có ánh sáng từ quán bar hắt ra lấp lánh, tạo thành một bầu không khí sâu thẳm mơ hồ.

Tô Ý đứng yên không nói, cô không dám cử động, lòng bàn tay đang cầm túi thỏ bắt đầu chảy mồ hôi ròng ròng.

Ngược lại, hành động đứng yên không nhúc nhích của Tô Ý khiến Lâm Thanh Hứa cảm thấy thật thú vị.

Ánh sáng mập mờ le lói của quán bar hắt vào mặt Lâm Thanh Hứa, quang ảnh xẹt qua làm đường nét gương mặt của Lâm Thanh Hứa hiện lên trong ánh sáng.

"Không đi à?" Giọng nói có chút bất đắc dĩ pha lẫn chút khó hiểu, anh nghiêng đầu cười.

Tóc mái của người đang cúi đầu kia bị gió đêm thổi qua làm lộn xộn, lông mi cong vυ"t khẽ khàng run rẩy, giống như một con thỏ nhỏ đang cảm thấy bất an, váy xếp ly bị gió thổi nhẹ lay động, lộ ra đôi chân dài mảnh khảnh, hai tay cũng khẩn trương nắm chặt túi nhỏ đang đeo.

"Không, không." Tô Ý nghe thấy giọng nói của Lâm Thanh Hứa, cúi đầu cắn môi đè nén sự kích động.

Giọng nói cũng y hệt một con thỏ nhỏ đang hoảng sợ.

"Bạn học Lâm, cậu về trước đi, tôi, tôi có thể tự về được, không cần phiền cậu đâu."

Tô Ý hít sâu một hơi, tuôn ra một tràng lời từ chối.

Cô hoảng loạn vì khoảng cách của hai người đang quá gần, cô sợ chỉ cần lơ đãng một chút là bí mật lớn nhất của mình sẽ bị bại lộ.

Tô Ý vừa dứt lời, hai người liền rơi vào trầm mặc.

Sau đó, cô nghe trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười khẽ.

"Không thể để cậu về một mình được, đi thôi."

Lâm Thanh Hứa sải chân đi về phía trước, đôi chân thẳng tắp thon dài, giọng nói nhàn nhạt mang theo một chút ý cười xa cách.

Khiến cô như trở về buổi chạng vạng ở trường trung học ngày hôm ấy.

Hàng mi dài còn đang run rẩy bất an, Tô Ý nắm chặt tay, hung hăng ấn ngón tay cái vào lòng bàn tay rồi mới cắn răng đi theo Lâm Thanh Hứa.

Rất lâu, rất lâu rồi cô mới ở gần anh như vậy, lần gần đây nhất có lẽ là vào hôm đại hội tuyên thệ 300 ngày đó.

Hôm đó cũng là lễ trưởng thành.

Lâm Thanh Hứa đứng nhất toàn trường, thay mặt các học sinh lên phát biểu.

Khóa mười ba của cô đối diện với bục phát biểu, cô xếp đầu hàng vì thân thể gầy gò nhỏ nhắn.

Hôm đó anh mặc một bộ âu phục màu đen, bộ âu phục chững chạc vẫn không che được hết vẻ kiêu ngạo của anh.

Trang phục đen kết hợp với làn da trắng tạo thành một sự tương phản rõ rệt, tóc mái xõa trước trán, khó có thể che giấu được năng lượng tuổi trẻ ngạo mạn trong đôi mắt anh.

Giọng nói trong trẻo và hăng hái được truyền đến mọi ngóc ngách của sân thể dục qua chiếc micro và đài phát thanh.

"Tuổi mười tám là ranh giới giữa một đứa trẻ và một người trưởng thành."

"Khi chúng ta đứng trước ngã ba đường, chúng ta sẽ bối rối, sẽ khát khao, sẽ sợ hãi, nhưng bất kể khi nào và ở đâu, chúng ta vẫn có thể duy trì một trạng thái, trạng thái đó sẽ không vì tuổi tác mà biến mất hay thay đổi, mà điều thật sự có thể thay đổi chính là nội tâm của chúng ta."

"Đó gọi là thanh xuân."

"Cái tên này không hề xa lạ với mọi người, bởi vì tất cả mọi người đều đang hoặc đã từng trải qua nó."

"Chúng ta đang ở trạng thái này, có được tinh thần hăng hái lớn nhất trong cuộc đời con người."

"Nhưng nếu phải chọn ra một độ tuổi phù hợp nhất với trạng thái đó, thì chính là hiện tại."

"Tuổi mười sáu, chúng ta ngây thơ và bồng bột; tuổi mười bảy, chúng ta đấu đá lung tung; tuổi mười tám, chúng ta nhiệt huyết, không gì là không làm được."

"Vì vậy, ở tuổi mười tám xuân phong đắc ý này, hãy cố gắng hết mình."