Chương 9

Edit: Pinkie

Beta: Tử Âm

“Trợ lý Tề, trợ lý Tề, anh xảy ra chuyện gì vậy? Mau buông tay ra!” Phúc Viên Viên giùng giằng muốn Tề Yến buông ta.

“Đừng nhúc nhích!” Sắc mặt Tề Yến hung dữ rống lên một câu. Phúc Viên Viên nhìn Tề Yến như vậy, không dám nói tiếp, thất tha thất thểu theo anh ta tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, lại bị anh ta cứng rắn nhét vào trong xe.

Cô còn chưa kịp nói gì thì xe đã rít một tiếng lao ra khỏi bãi đậu xe, hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý nên cô giống như sắp văng ra ngoài, lấy bàn tay xoa xoa chỗ chân bị đυ.ng, nhanh chóng ngồi thẳng người rồi thắt dây an toàn.

“Trợ lý Tề, anh đã xảy ra chuyện gì? Anh đưa tôi đi đâu thế?” Không kiềm chế được, Phúc Viên Viên cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu. Cô cảm thấy trợ lý Tề hôm nay rất lạ.

Tề Yến không trả lời cô, chuyên chú lái xe. Ngồi trên xe, Phúc Viên Viên cũng không dám nói gì, nhưng lại cảm thấy ngực mình như bị cái gì chặn lại, mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, thế nhưng lại không dám hỏi.

Không biết xe chạy được bao lâu, lâu đến mức Phúc Viên Viên đã dựa đầu vào cửa sổ xe ngủ thϊếp đi, đột nhiên “kít” một tiếng chói tai vang lên, chiếc xe rung lên làm cho cô tỉnh lại.

Tề Yến đỏ mắt, ngồi trên xe nhìn cô, nhìn đến mức làm cho cô sợ hãi, mắt cũng đỏ lên.

“Có phải Thiên Hữu xảy ra chuyện gì không? Anh nói nhanh lên một chút!” Dọc đường, cô đều suy nghĩ chuyện này, thế nhưng Tề Yến không nói, cô cũng không dám nhiều lời.

Tề Yến chậm rãi mở miệng…

Những giọt mưa bắt đầu rơi ở bên ngoài cửa sổ xe, mưa rơi chậm rãi rồi càng ngày càng nặng hạt dần, mà bên trong cửa sổ xe, Tề Yến quay sang kể mọi chuyện cho Phúc Viên Viên. Mới bắt đầu sắc mặt của Phúc Viên Viên vô cùng lo lắng sau đó đến khϊếp sợ, cuối cùng biến thành đau lòng.

*

Hơn nửa tiếng sau, Phúc Viên Viên mang khuôn mặt tái nhợt theo Tề Yến xuống xe, nhìn xung quanh, hình như bọn họ ở trên núi, có một căn nhà duy nhất ở đây, cô theo Tề Yến vào trong nhà.

Đi qua phòng khách, đi lên cầu thang tới lầu hai, bọn họ đi tới một gian phòng bên cạnh. Tề Yến lùi lại một bước, Phúc Viên Viên nhìn anh một cái, đi lên đẩy cửa ra, thì nhìn thấy người nằm trên giường.

Lạc Thiên Hữu nằm trên giường, dáng vẻ đẹp trai đã biến đổi, trở nên quá gầy, so với lần mới gặp nhau thì màu da cũng trở nên trắng nhợt, xanh xao, trông rất dọa người.

“Kẻ lừa đảo… Kẻ lừa đảo!” Phúc Viên Viên khổ sở, ngồi bên giường, không biết mình nên tức giận xoay người rời đi, hay là tức giận nhào tới ra sức đánh tên lừa gạt này một trận no đòn.

Trợ lý Tề đã nói với cô, vì vậy cô đã biết hết mọi chuyện. Bản thân rõ ràng chỉ là một viên màn thầu nhỏ, sao mà lại được đàn ông đẹp trai để mắt tới? Thì ra bởi vì cô là phúc tinh, là quý nhân của anh, anh mới có thể tiếp cận cô, đối tốt với cô…

Lúc mới biết cô thực sự rất tức giận, từ nhỏ đến lớn chưa từng có chuyện gì đau lòng đến như vậy, thật vất vả mới có một lần yêu đương, vốn ôm nhiều bất an. Hiện tại thì đã để cho cô biết, người cô thích vì có mục đích mới tiếp cận cô, cô thực sự rất khó chịu… Ô ô ô…

Nhưng mà, khi nhìn thấy dáng vẻ nằm trên giường này của anh, cô lại còn lo lắng, khổ sở!

“Thiên Hữu, Thiên Hữu, anh tỉnh, tỉnh!” Cho dù thương tâm, khổ sở, cô cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng nửa sống nửa chết nằm trên giường như thế này của anh.

“Cô không nên trách cậu chủ, cậu chủ đã bị giày vò mười năm, cậu ấy không có phát điên lên thì cũng đã rất hiếm thấy rồi. Sự xuất hiện của cô, tựa như người chết chìm gặp bè gỗ trên sông vậy, cho dù là ai cũng đều sẽ không buông tay.” Khi thấy Lạc Thiên Hữu một lần nữa rơi vào hôn mê, không có tỉnh dậy thì Tề Yến không kìm lòng được mà nói.

Lúc này đây, cậu chủ đã mê man hơn hai mươi tiếng đồng hồ, anh thực sự sợ cậu ấy cứ ngủ như vậy rồi bị mang đi. Cậu chủ không muốn nói, không sao, anh sẽ nói! Chỉ cần có thể cứu được cậu chủ, tội nghiệp gì anh cũng nguyện ý gánh chịu!

Nếu như Phúc tiểu thư không muốn giúp đỡ cậu chủ, thì đừng trách anh sử dụng sức ép của Lạc Thị, ép cô nghe lời!

May mắn thay, Phúc tiểu thư tuy rằng rất tức giận, rất khó chịu nhưng vẫn không buông bỏ được cậu chủ.

“Thật ra, sau khi cậu chủ phát hiện mang đến cho cô càng ngày càng nhiều tổn thương, cậu ấy không đành lòng nhìn cô như vậy, cho nên mới rời khỏi cô, muốn một mình đối mặt.” Chỉ là cậu chủ quá ngốc, nếu như một mình cậu ấy có thể chiến thắng được linh hồn xấu xa kia thì tại sao kéo dài mười năm rồi mà vẫn không thể nào thoát được.

Phúc Viên Viên nghe xong, cúi đầu cắn môi. Cô cũng không biết mình có thể giúp gì được cho Lạc Thiên Hữu, cô cũng không phải là pháp sư hay đạo sĩ, làm sao có thể hỗ trợ được đây?

Pháp sư? Trong đầu lóe lên tia sáng! Cô lấy ngọc bội trên cổ ra, hai tay chắp trước ngực, nói: “Mẹ tổ nương nương, cầu xin người hãy cứu lấy anh ấy.” Đây là bùa hộ mệnh ông nội cho cô, hy vọng sẽ hữu dụng.

Phúc Viên Viên nhẹ nhàng đặt ngọc bội lên trên cổ Lạc Thiên Hữu.

Sau đó một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện —

Trong phút chốc, đèn trong phòng đều bị tắt, đột nhiên, trên mặt đất bắt đầu lấp lóe liên tục, rồi có một dòng sóng điện từ vang lên tiếng động chói tai, giường của Lạc Thiên Hữu bắt đầu rung chuyển.

“A!” Phúc Viên Viên trợn tròn mắt, cô sợ hãi nuốt nước miếng một cái, liếc mắt nhìn Tề Yến.

Kế tiếp, giường của Lạc Thiên Hữu bắt đầu rung lắc dữ dội, giống như đất rung núi chuyển, trong phòng phút chốc trở nên rất lạnh, cực kỳ lạnh.

Mọi chuyện xảy ra trước mắt đủ để làm cho Phúc Viên Viên và Tề Yến sợ hãi. Phúc Viên Viên sống chết ôm lấy Lạc Thiên Hữu không buông tay. Cô có cảm giác, nếu như bây giờ buông tay thì Lạc Thiên Hữu sẽ không trở lại nữa!

Tề Yến đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng này làm cho anh sờn tóc gáy. Từ trong cơ thể của Lạc Thiên Hữu có một bóng đen thoát ra, bóng đen kia giống như bị đẩy ra, rồi bay ra ngoài cửa sổ.

Bóng đèn vốn đang lấp lóe bỗng dưng tắt ngúm, sau đó từng bóng đèn bắt đầu sáng lên trở lại, tất cả như khôi phục lại nguyên trạng. Ngay lúc bọn họ tưởng là sẽ không còn chuyện gì nữa thì một bóng đèn tự nhiên lóe lên vài cái.

“Phanh!” Sau khi từng bóng đèn một bật sáng, cả căn phòng trở nên yên tĩnh, một âm thanh chói tai từ bên ngoài phòng truyền vào —

Phúc Viên Viên cố gắng che chở cho Lạc Thiên Hữu, cho dù toàn thân đang phát run nhưng cũng không buông tay.

“Thiên Hữu… Thiên Hữu…” Không biết qua bao lâu, có một lực truyền tới từ trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn khóc thương thảm thiết khẽ ngẩng lên, nhìn thấy Lạc Thiên Hữu đã mở mắt. Cô không chịu nổi mà ôm anh khóc lớn.

“Anh làm em sợ… hic hic… Thiên Hữu!” Bây giờ, cô chỉ nghĩ đến sự tình đáng sợ vừa gặp hồi nãy, sống chết ở ngay trước mắt, tất cả khó chịu đều không là vấn đề, chỉ cần anh bình an vô sự là được rồi.

Lạc Thiên Hữu đau lòng, vỗ về lưng cô, “Đừng khóc, anh xin lỗi!” Trong thời gian mê man này, anh dần dần cảm giác được sinh mệnh của mình đang bị mài mòn, vốn tưởng rằng chính mình thực sự sẽ rời đi thì không ngờ lại gặp được cô. Anh vẫn lại phải dựa vào cô thì mới tránh được một kiếp nạn này.

Phúc Viên Viên chôn người trong ngực anh khóc lóc, liều mình lắc đầu. Tất cả những gì vừa mới được chứng kiến, Thiên Hữu đã chịu đựng chuyện kinh khủng khϊếp này trong nhiều năm như vậy, cô làm sao có thể trách anh được đây? Thật là một cực hình tra tấn khủng khϊếp…

Trước ngực xuất hiện mảng ẩm ướt làm cho Lạc Thiên Hữu cảm thấy chua xót, hai tay ôm chặt lấy cô, ghé sát bên tai cô, không ngừng nói nhỏ: “Xin lỗi… Thật xin lỗi…”

“Chỉ cần anh vẫn còn ở đây là tốt rồi.” Phúc Viên Viên nhỏ giọng nói. Cô không thèm để ý anh đã cố ý tiếp cận cô vì những chuyện kia, hiện tại chỉ hi vọng anh có thể bình an vô sự.

“Bây giờ cần phải làm gì?” Cô rất sợ cái vật kia sẽ quay lại quấn lấy Lạc Thiên Hữu.

“Chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi hẵng nói.” Tề Yến đi tới nói. Toàn bộ đèn của biệt thự này đều đã bị hỏng, thân thể cậu chủ cũng không thích hợp ở lại nơi này, trước tiên vẫn nên đi đến bệnh viện kiểm tra một chút.

“Được.” Phúc Viên Viên và Tề Yến đỡ Lạc Thiên Hữu đang suy yếu rời khỏi biệt thự.

Ở trên xe, Phúc Viên Viên đau lòng nhìn Lạc Thiên Hữu đang đổ mồ hôi lạnh, “Thiên Hữu, anh không sao chứ?” Tình huống của anh hình như rất không ổn, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Lạc Thiên Hữu ép buộc bản thân cười cười, giơ tay lên vuốt ve mặt cô, “Tiểu Viên, nếu như… Em cũng không cần để ý đến anh.” Anh vừa tính toán thời gian một chút, ngày mai, ngày mai sẽ là ngày giỗ của Jane.

“Làm sao em có thể mặc kệ anh được! Anh không nên nói lung tung, cũng không nên làm em sợ.” Thật vất vả nước mắt mới ngừng thì giờ lại ào ào rơi xuống, đau lòng đến mức không biết phải làm sao. Cô căm ghét sự bất lực của mình, rốt cuộc ai mới có thể giúp anh bây giờ?

Trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng.

Không! Còn có một người có thể giúp anh! Phúc Viên Viên đột nhiên nhớ tới những lời mà ông nội đã nói lần trước, còn có ngọc bội nữa.

Có phải ông nội cũng sớm đoán được sẽ phát sinh những chuyện như thế này không? Nếu đúng thì có phải ông nội sẽ có thể giúp Thiên Hữu? Nhất định là như vậy rồi!

“Em biết còn có một người có thể giúp, là ông nội em!” Cô ngước mắt lên nhìn anh.

Lạc Thiên Hữu dừng một chút, “Ông nội em?” Trên tư liệu của cô có viết, ông nội Phúc đã từng là một đạo sĩ nổi danh ở Đài Loan, nhưng là, nếu là tìm đạo sĩ là hữu dụng, thì chẳng phải chú Hà có thể giải quyết sao? Nhìn đôi mắt mong chờ của cô, hắn cũng không biết nên mở miệng thế nào để nói ra chuyện này.

Giống như nhìn ra trong đáy mắt thế nào không sự tín nhiệm, cô nắm lấy tay anh, nói, “Anh hãy tin tưởng em! Ông nội của em thật sự rất lợi hại!” Cô nhớ kỹ từng nghe mẹ nói qua, trước kia ông nội đích thực là một đạo sĩ nổi tiếng vô cùng.

Lạc Thiên Hữu không muốn kéo nhiều người xuống nước, nhưng nhìn dáng vẻ của cô, nhịn không được mà gật đầu thuận theo.”Anh đã biết, chúng ta thử một lần, chờ sau khi trở lại Đài Bắc, chúng ta sẽ tới nhờ ông nội giúp đỡ.”

“Được!” Phúc Viên Viên kéo tay anh, nhìn gương mặt tiều tụy của anh lại càng thêm đau lòng.

Cô tin tưởng ông nội nhất định sẽ có cách.

*

Từ trên núi về đến nhà, Phúc Viên Viên rất kinh ngạc khi phát hiện ông nội đứng chờ trước cửa nhà bọn cô. Cô nhớ là mình không có nói chuyện với người nhà về việc bây giờ cô đang ở nơi nào mà. Không biết sao ông nội có thể tìm đến đây? Nói như vậy, ông nội thực sự có vài phần bản lĩnh.

Sau khi ông nội đi tới, nhìn thấy Lạc Thiên Hữu, thật lâu không nói gì, sau đó thở dài một hơi rồi chỉ nói một câu, “Oan nghiệt nha!”

Bây giờ đã là hơn mười hai giờ khuya, hôm nay cũng là cúng cô hồn đầu tiên. Trở lại căn nhà, không biết tại sao, rõ ràng là giữa đêm mùa hè, nhưng cô lại cảm thấy âm u lạnh lẽo. Trong phòng không có mở điều hòa, nhưng bốn phía lại tràn ngập hơi lạnh, làm cho cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

“Um bla bla……bla bla bla……” Ông nội Phúc mặc áo choàng đạo sĩ màu vàng, trên đầu đội mũ pháp quan, một tay cầm kiếm gỗ đào (1) đứng trước bàn thờ, tay kia cầm lấy bên mép của cán kiếm, miệng thì thầm.

(1) Kiếm gỗ đào: là kiếm được làm từ gỗ đào, không chỉ có tác dụng trang trí, tạo nên dấu ấn của ngôi nhà mà nó còn là vật phẩm dùng để chống lại những linh hồn quấy phá hoặc yêu ma (thời xưa cung tên, mũi tên thường được làm bằng gỗ đào) mang lại phúc khí bình an cho gia đình. (nguồn: google)

Hai người Phúc Viên Viên và Lạc Thiên Hữu đứng một bên, lẳng lặng nhìn theo từng cử động của ông. Trong lòng Phúc Viên Viên đầy kinh ngạc, bên tai lại tiếp tục truyền đến giọng tụng, hoàn toàn không giống với tiếng quốc ngữ Đài Loan buồn cười, là một giọng nói rất thoải mái, rất dễ làm cho người ta thả lỏng.

Vốn không khí xung quanh bị chèn ép ngột ngạt, nhưng bởi vì giọng tụng này thì cũng được xua tan bớt đi, không biết qua bao lâu, giọng tụng của ông mới dần dần kết thúc. Ông nội Phúc mở mắt ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú về phía trước. Phúc Viên Viên và Lạc Thiên Hữu cũng theo ánh mắt của ông nhìn về phía trước.

Một mảng hắc ám mờ ảo dần dần ngưng tụ thành hình dáng của một người, hình dáng từ từ chuyển nên rõ nét hơn. Một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi từ từ lộ diện trước mặt ba người.

Cơ thể Lạc Thiên Hữu chấn động, không dám tin nhìn vào đối phương, “Jane?!”

Cảnh tượng này làm cho người ta cảm thấy sởn tóc gáy, Phúc Viên Viên không khỏi nắm chặt tay Lạc Thiên Hữu, trốn ở phía sau lưng anh.

“Chúng ta đi thôi.” Giọng nói của Jane nghe vô cùng hư vô mờ ảo, một chút cũng không để ý đến ông nội Phúc, thân ảnh chậm rãi đi về phía Lạc Thiên Hữu, nghiêng đầu rồi nở nụ cười ngọt ngào.

“Yêu nghiệt! Cô với cậu ta vốn không có duyên, hà tất phải đau khổ cưỡng cầu? Mau sớm trở về với nơi mà cô nên về, nếu nhất quyết ở lại, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội đầu thai!” Ông nội Phúc cầm kiếm gỗ đào chỗ che ở trước mặt hai người bọn họ, tay còn lại lấy lá bùa đặt trên bàn thờ rồi ném vào trong không khí —

Lá bùa màu vàng bay giữa không trung, rồi từ từ rơi xuống mặt đất. Khuôn mặt tái nhợt của Jane vốn còn đang nở nụ cười ngọt ngào nhưng đến khi cô ta bước vào phạm vi của lá bùa thì sắc mặt lại càng biến đổi quái dị, rồi đột nhiên ngẩng đầu phát ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết.

“A — a –“

Phúc Viên Viên sợ hãi đến mặt mũi trắng bệch. Tiếng kêu thê lương của Jane làm cho lỗ tai của cô đau nhức, Lạc Thiên Hữu thấy vậy thì nhanh chóng lại gần, bịt chặt tai cô. Hai người đồng thời lui về phía sau, cho đến khi đυ.ng tường thì mới dừng lại.

Tiếng thét chói tai bỗng chốc dừng lại, Jane từ từ ngẩng đầu, mắt đã biến thành một màu đỏ dữ tợn, nhe răng trợn mắt, gương mặt ghê sợ, buông tay xuống hai bên. Sau đó, móng tay mọc dài ra, miệng hét to một tiếng, rồi cả người cô ta lao về phía trước–

Ông nội Phúc cầm một cái gương bát quái trên bàn thờ, đưa ra chặn trước mặt cô ta. Ngón tay của Jane vừa đυ.ng tới gương bát quái thì giống như đυ.ng trúng cái gì đó nóng rực, phát ra âm thanh xì xèo, cô ta đau đớn rụt tay về, mắt đỏ mở thật to.

“Lão già thối tha! Ông đừng có xen vào chuyện của người khác! Anh ấy là của tôi!” Con ngươi u oán nhìn thẳng vào Lạc Thiên Hữu, ánh mắt kiên định.

Trong lòng Lạc Thiên Hữu run lên, tuy sợ nhưng không né tránh, nhìn thẳng vào cô ta, vô thức đưa tay kéo Phúc Viên Viên ra sau lưng mình.

Hành động này giống như đã kí©h thí©ɧ Jane, cô ta hét lớn một tiếng.

“Bùm, bùm, bùm, bùm!” Vài bóng đèn bị phá hỏng, ánh sáng bắt đầu chớp lóe liên tục.

“Trần về trần, thổ về thổ, cô đã sớm không phải là người trên trần gian này, sao lại có khả năng ở cùng một chỗ với cậu ấy. Hơn nữa, trời cao đã định trước, cậu ta không phải là người hữu duyên với cô. Nhân dịp âm phủ mở cửa này, cô hãy nhanh một chút xuống âm phủ, nói không chừng còn có cơ hội một lần nữa đầu thai làm người.” Ông nội Phúc cầm kiếm gỗ đào đâm về phía cô ta, gương bát quái trong tay cũng không ngừng xoay tròn.