Chương 6: Chủ ý

Các bạn nhỏ cùng nhau làm việc cho đến khi mặt trời lên cao, mọi người thật sự đói bụng đến không nhúc nhích được nữa, xem chừng cũng đã đến giờ ăn cơm rồi, liền xách đồ lên về nhà.

Chu ngũ lang vẫn ngồi xổm xuống muốn cõng Mãn Bảo.

Nhưng Mãn Bảo rất đau lòng ca ca, chủ yếu là hắn hiện tại vừa bẩn vừa đổ mồ hôi, còn rất thúi nữa..., cho nên Mãn Bảo kiên trì tự mình đi về.

Chu ngũ lang suy nghĩ một chút, dù sao từ nơi này về đến nhà phần lớn đều là đất bằng phẳng, có lẽ Mãn Bảo có thể đi, lão nương thấy hẳn là cũng sẽ không chém hắn đâu, vì vậy yên tâm nắm bàn tay Mãn Bảo đi về nhà.

Trên đường đi gặp được không ít thôn dân từ trên đồng trở về nhà ăn cơm, hiện tại Chu gia lại đang là chủ đề đứng đầu của người trong thôn, nhất là Chu tứ lang.

Mọi người nhìn thấy bọn họ, đầu tiên là dùng ánh mắt quan tâm nhìn mông của Chu tứ lang một phen, sau đó dùng lời nói thấm thía dạy bảo: "Tứ lang à, đừng có bài bạc nữa, đó là trò phá nhà diệt tộc đó con."

"Tứ lang a, con vẫn còn trẻ, sau này cũng đừng tái phạm sai lầm như vậy nữa nhé."

...

Gặp một người thì nhận được một lời khuyên, Chu tứ lang mặt mày tái xanh, hắn không có trả lời, Ngũ Lang Lục Lang cũng thấy mất mặt, chỉ có Mãn Bảo, nàng tuổi còn nhỏ nên không có cảm giác xấu hổ này, hơn nữa nàng còn thực sự cảm thấy những thúc bá huynh đệ này khuyên thật quá đúng đi.

Cho nên toàn bộ hành trình nàng đều đáp lại, "Lục thúc nói đúng, sau này nếu người trông thấy Tứ ca con chui vào trong sòng bạc, người hãy thay cha con đánh hắn, trở về cha con khẳng định mời ngài ăn thịt heo."

"Cũng không phải sao, Đại Trụ ca, lần sau các huynh có đi thị trấn thì nhớ nhìn Tứ ca muội thật kỹ nhé, nếu hắn không thành thật thì huynh trói hắn trở về, nương muội nhất định sẽ cảm tạ huynh."

Thấy Tứ ca trầm mặt không nói lời nào, Mãn Bảo còn đánh hắn một cái, "Không có lễ phép, không thấy thúc bá huynh đệ nói chuyện với huynh sao? Huynh có thành tâm ăn năn thật hay không, hay là còn muốn đi bài bạc?"

Chu tứ lang chỉ có thể buồn rười rượi đáp tạ, ai nói hắn, ai khuyên bảo hắn đều nói một tiếng cảm ơn.

Người trong thôn nhìn thấy, đều bí mật nói, Tứ lang đứa nhỏ này đoán chừng thật sự là lãng tử quay đầu rồi, thật ra tuổi của hắn còn nhỏ, nhất thời chịu không nổi cám dỗ cũng nên.

Cho nên những người vừa gạt bỏ suy nghĩ muốn làm mai cho hắn lại bắt đầu có chút suy tư.

Tứ lang tiểu tử này nếu như có thể sửa đổi thật tốt, thì còn là một chàng trai không tệ, lớn lên lại cường tráng, việc cũng làm rất tốt, các huynh đệ vừa nhiều lại vừa có tiền đồ.

Đúng vậy, các thôn dân nhất trí cảm thấy ba nam nhân đã thành thân của Chu gia đều rất có tiền đồ, làm nông giỏi, còn chăm chỉ, chỉ cần có thời gian sẽ đi nhà Bạch địa chủ làm công nhật kiếm tiền, lại nhìn sang Chu lão đầu và Tiền thị, hai người này cũng đều là người chăm chỉ, cũng vì lẽ đó, Chu tứ lang hẳn cũng sẽ không tệ.

Ánh mắt mọi người nhìn Chu tứ lang có nhiều hơn hai phần tha thứ.

Chu tứ lang không thể nhận ra, bởi vì hắn vừa về đến nhà đã bị mẫu thân hắn sai đi chẻ củi.

Hiện tại thu hoạch vụ thu đã kết thúc, trong nhà phải chuẩn bị củi cho mùa đông, trước đây những công việc này đều do ba ca ca phía trên điều phối, loại việc nặng như chẻ củi này luôn do Tam ca làm, bởi vì hắn có sức lực lớn.

Mà mấy người chưa thành thân như bọn họ sẽ chịu trách nhiệm đi lên núi nhặt củi và mang củi đã chặt về chất vào trong chòi.

Nhưng bởi vì Chu tứ lang đánh bạc thua tiền, Tiền thị và lão Chu vừa thương lượng, sẽ giao việc bửa củi cho hắn, đây là trừng phạt, cũng là để cho mấy con trai và con dâu trong nhà nhìn xem.

Trong nhà có nhiều đứa nhỏ, mà ngón tay có dài có ngắn, Tiền thị khẳng định làm không được chuyện xử lý sự việc công bằng, nhưng làm ngoài mặt thì cũng không khó, bằng không thì chỉ cần có một người gây sự, nhà này sẽ khỏi phải nghĩ đến việc sống yên ổn.

Lão Chu mặt mày ủ rũ ngồi xổm ở trên bậc cửa, nhìn chằm chằm lão Tứ đi lấy búa, lúc này mới hừ một tiếng dời ánh mắt.

Trông thấy trên mặt tiểu khuê nữ lộ ra vẻ tươi cười, "Mãn Bảo đã trở về, chơi có vui không con?"

Mãn Bảo cao hứng gật đầu, "Vui lắm, cha, trên núi thú vị lắm, trên đó có rất nhiều hoa, còn có rất nhiều cỏ, buổi chiều con còn muốn đi!"

"Buổi chiều nắng gắt, con ở nhà trong ngủ trưa đi, để đám Tứ ca bọn họ đi là được," lão Chu nói: "Nếu như thích hoa thì bảo cháu gái lớn hái về cho con, con cũng không thể phơi nắng, nếu phơi nắng bị bệnh thì phải uống thuốc đấy."

Mãn Bảo nghĩ đến mẫu thân bắt nàng uống thuốc đen sì sì thì nhăn mũi lại, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, thật giống như đau khổ lắm vậy.

Chu lão đầu nhìn đến vui vẻ, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy tốt hơn một chút, bảo khuê nữ vào nhà ngồi, lập tức ăn cơm sáng.

Các nông dân ăn cơm sáng đều là sau khi làm xong hết việc đồng áng thì mới ăn, một ngày chỉ ăn hai bữa.

Một là vào buổi sáng chính tỵ (9-11h), một là vào chính thân (15-17h), ăn cơm tối xong thì dọn dẹp một chút, khi bầu trời tối đen là có thể để đi ngủ.

Người lớn đều như vậy, chỉ có hài tử là ngoại lệ, như cuối thu, bởi vì thời ngày dài, vào đêm muộn, nhà bình thường sẽ nấu môt ít cháo vào buổi tối cho bọn nhỏ ăn, không đến mức để cho bọn họ quá đói.

Mãn Bảo vào nhà chính, Tiền thị thân thể không tốt, ngày hôm qua vừa sợ vừa giận, còn bị giật mình, hôm nay liền nằm ở trên giường không dậy nổi.

Trông thấy khuê nữ dính đầy cỏ vụn không nhịn được cười, "Chơi vui lắm hả con?"

Mãn Bảo "Dạ dạ" hai tiếng, ngồi trên trên mép giường, trông rất ngoan ngoãn, "Nương, lần sau đi chợ con muốn đi cùng với nhị ca."

"Con đi làm gì?"

"Con cũng muốn học buôn bán."

Tiền thị nhịn không được cười, "Con đi chơi thì có?"

Tiền thị suy nghĩ một chút, đầu xuân có hội chùa Mãn Bảo đã không đi, thu hoạch vụ thu cũng đã xong, hiện tại không đi, chờ trời lạnh sẽ không ra khỏi cửa được.

Nghĩ như vậy, Tiền thị đáp ứng, "Bảo Nhị tẩu dẫn con đi, đám Đại Đầu cũng đều đi, ngày hôm qua cũng sợ hãi, ra đi chơi một chút cho vui vẻ."

Về phần buôn bán các loại, Tiền thị không để ở trong lòng, theo ý bà, đây chỉ là lời nói của hài tử mà thôi.

Nhưng Mãn Bảo lại không cảm thấy là lời nói của hài tử, nàng là rất nghiêm túc.

Vì vậy, sau khi ăn cơm sáng xong nàng không đi học đường nghe giảng bài, mà là kéo Ngũ Ca Lục ca và đám chất tử chất nữ đến hợp mưu hợp sức.

Ngũ Lang vươn tay sờ sờ trán muội muội, "Cũng không có nóng nha, sao lại mê sảng như thế hả?"

Lục Lang cười nói: "Nhà của chúng ta có cái gì có thể bán hay sao?"

Mãn Bảo lắc đầu, "Không có, nhưng bên ngoài có."

Nàng chỉ ra bên ngoài nói: "Bên ngoài có nhiều hoa cỏ đẹp như vậy, chúng ta cũng có thể đem đi bán nha."

Mọi người: ". . ."

Tới đây thì ngay cả Tam Đầu cũng nói, "Bán không được!"

"Sao bán không được?" Nếu như Khoa Khoa thông minh như vậy, lợi hại như vậy còn thích những thứ cỏ dại hoa dại này, thi những người bên ngoài này hẳn là cũng sẽ thích mới đúng nha.

Mãn Bảo đặc biệt độc tài, vung tay lên nói: "Liền quyết định như vậy, chúng ta sẽ đi hái hoa, còn phải nhổ ít cỏ dại đi bán."

Ngũ Lang muốn khuyên nàng, Lục Lang đã giữ chặt hắn nói: "Nghe Mãn Bảo hết."

"Muội út ngốc, đệ cũng ngốc?"

Lục Lang: "Đệ không có ngốc, nhưng nếu như không nghe nàng, chúng ta còn có thể đi chợ sao?"

Ngũ Lang suy nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý.

Phiên chợ cách thôn bọn họ rất xa, phải đi hơn nửa canh giờ mới đến, lần trước đi đến đó vẫn là khi đi hội làng đầu xuân mua đồ.

Hai người lập tức nháy mắt với Đại Đầu Đại Nha, mọi người đều ngầm hiểu, đều cao hứng đồng ý với Mãn Bảo, ngày đó nhất định sẽ mang theo thật nhiều cỏ dại hoa dại xinh đẹp đi chợ.

Mặc kệ, đi chợ phiên rồi tính tiếp.