Chương 5.2: Lan Đình

Tô Miểu chưa từng cảm nhận qua tình yêu thương như vậy, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ nhận được.

Suy cho cùng thì giữa người với người không hề tồn tại hai chữ “bình đẳng”. Một số người vừa sinh ra đã ở sẵn vị trí cao cao tại thượng, nhận được vô vàn yêu thương và tài nguyên vô tận.

Có người lại sống hèn mọn như những con côn trùng, cố gắng vùng vẫy trong bùn lầy, bước từng bước nặng nề về phía trước, cầu xin chút ánh sáng mặt trời có thể chiếu lên người mình.

Chẳng qua cô chỉ… không đành lòng chấp nhận như vậy.

“Cậu muốn giúp em gái mình theo đuổi Trì Ưng sao?” Cô đột nhiên quay sang hỏi anh ta.

“Ừ, Trì Ưng là của Tư Nguyên, chỉ cần tôi ở đây, ai cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện theo đuổi cậu ấy.”

Trong lòng Tô Miểu không có suy nghĩ như vậy, nhưng lời nói của Tần Dịch Dương khiến cô cảm thấy khó chịu: “Vậy cậu biết tại sao đại bàng có thể tự do bay lượn trên trời cao không?”

Tần Tư Dương liếc nhìn Tô Miểu.

Cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa, đôi mắt đen bình tĩnh lãnh đạm: “Bởi vì không ai có thể bắt được nó.”

Nó muốn sống trên vách đá cheo leo, hoặc động đá ngầm, thậm chí là những đỉnh núi cao chót vót…

Không ai có thể làm gì nó cả.

Có lẽ Tần Tư Dương cũng nhận ra cô gái bên cạnh mình là người mặt ngoài mềm mại khiêm tốn nhưng bên trong lại đầy gai góc.

Từ trước đến nay, anh ta chưa bao giờ thích giao tiếp với loại con gái xù lông như nhím, cho nên anh ta không nói thêm lời nào nữa.

Buổi tự học sáng kết thúc, tiếng chuông báo vang lên, Trì Ưng lười biếng bước từng bước vào lớp học, trên mặt có chút mệt mỏi chưa tỉnh ngủ, miệng ngáp dài, mí mắt sụp xuống.

Sau khi vào lớp, mí mắt của anh cũng không hề nâng lên, đi thẳng về phía hàng ghế sau, đến gần mới nhìn thấy chỗ ngồi mong muốn đã bị người khác chiếm.

Ánh mắt anh thản nhiên như mặt nước, nhẹ nhàng liếc qua người Tần Tư Dương và Tô Miểu.

Tần Tư Dương thoải mái đối diện với ánh mắt của anh, còn Tô Miểu vẫn tiếp tục rũ mắt xuống đọc sách, không dám ngẩng đầu.

Đây là lần đầu tiên Trì Ưng thật sự cảm thấy mấy chiếc bàn ở trường trung học Gia Kỳ này quá nhỏ.

Khoảng cách giữa hai người ngồi cùng bàn… quá gần.

Tần Tư Nguyên ngước nhìn Trì Ưng, trong lòng tràn đầy mong đợi.

Vì tối qua đã cùng nhau ăn khuya, cho nên cô ta cũng xem như đã quen thân hơn với anh, Tần Tư Nguyên lên tiếng mời: “Trì Ưng, ngồi ở đây đi. Chỗ này cũng có thể dựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh, mình cố tình dậy sớm chiếm chỗ này đó.”

Trì Ưng thu hồi tầm mắt khỏi Tô Miểu, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, thuận thế ngồi vào chỗ trống bên cạnh Tần Tư Nguyên.

Tần Tư Nguyên được như ý vừa mừng vừa lo, khóe miệng hiện lên một nụ cười bẽn lẽn, nhưng cô ta lại không để ý đến động tác của anh khi nhét chiếc túi xách đen vào ngăn kéo, có chút nóng nảy không vui.

Cả lớp nhất thời sôi nổi ồn ào, các cô gái kích động nhỏ giọng bàn tán: “Là thật, cp mà mình theo là thật!”

“Ngoại trừ Tần Tư Nguyên, còn người nào xứng đôi với Trì Ưng nữa?”

“Đúng vậy, một số người đúng là không biết tự lượng sức mình.”



Chua thật là chua, rốt cuộc Tần Tư Dương vẫn ngồi cạnh Tô Miểu.

Mặc dù độ nổi tiếng kém hơn Trì Ưng, nhưng anh ta cũng là một chàng trai cao ngạo quý phái, được rất nhiều cô gái trong trường mến mộ.

Cho nên, Tô Miểu chỉ mới đến trường trung học tư thục Gia Kỳ hai ngày đã trực tiếp được ngồi cạnh hai hotboy của trường, điều này khiến bao người ăn đủ dấm chua.



Cô giáo Lý Quyên giảng dạy môn ngữ văn là một nghiên cứu sinh tốt nghiệm trường danh tiếng, vừa được đứng lớp không bao lâu, tuổi trẻ nhiệt tình, lại có rất nhiều ý tưởng.

Hôm nay, cô ấy phân công bài tập nhóm trong lớp, yêu cầu các học sinh làm bài sau giờ học, trình bày bài thơ cổ “Lan Đình Tập Tự” bằng các hình thức khác nhau trong buổi thuyết trình mà cô ấy sẽ sắp xếp.

Có thể là âm nhạc, cũng có thể là video, thậm chí có thể là một tiết mục diễn kịch…

“Vậy hai người ngồi cùng bàn sẽ tạo thành một nhóm. Hai người cùng nhau tìm ra cách thức của riêng mình để trình bày bài thơ cổ đẹp đẽ này. Hy vọng các em cố gắng phát huy hết sở trường của bản thân.”

Các học sinh xung quanh đều rất hứng thú, sôi nổi thảo luận cùng nhau.

Tần Tư Nguyên đương nhiên cũng rất hưng phấn, cơ duyên thật trùng hợp, vậy mà cô ta lại có thể cùng nhóm với Trì Ưng!

Tô Miểu có chút sững sờ.

Đây… Đây là đang làm gì vậy?