Chương 10.3: Ấm

Cô giáo lúc trước sẽ chỉ bắt cô phải chăm chỉ chép càng nhiều càng tốt, đúng như người xưa đã viết. Nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ có ai nói với cô rằng, thì ra viết chữ... viết không phải là từ chữ của cổ nhân, mà là từ tâm của chính mình.

Cô lại nỗ lực viết thêm một lần và đưa cho Trì Ưng xem.

Trì Ưng vẫn phủ nhận: "Vẫn còn quá quy cũ."

Tô Miểu bực bội nói: "Tôi không hiểu ý của cậu, không quy củ là cái gì?"

Trì Ưng nhìn vẻ ngoài ngoan ngoãn của cô gái nhỏ, thậm chí ngay cả từng sợi tóc cũng được chải gọn gàng, tỉ mỉ.

"Trước giờ cậu chưa từng làm điều gì trái quy cũ?"

Tô Miểu lắc đầu.

Cô luôn tuân thủ các quy tắc và cẩn thận để tránh sai lầm trong từng bước đi, dù có bị bắt nạt thì cô cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng mà thôi.

Bởi vì cô không có cha, chỉ có mẹ, không ai có thể bảo vệ họ.

Đôi khi sự phản kháng cứng rắn chỉ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn, vì vậy cô chọn cách chịu đựng và trốn tránh.

“Chẳng trách.” Anh đến gần cô và hỏi với một nụ cười, “Có muốn cùng tôi thử làm chuyện gì đó trái quy cũ không?”

Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng trai gần trong gang tấc, lông mày mọc ra tùy ý, không khỏi có chút ngông cuồng.

"Ý cậu là..."

Trước khi nói xong, môi của chàng trai đã kề sát vào khóe môi cô, hai người sắp chạm môi vào nhau.

Tô Miểu nhẫn tâm đẩy mạnh một cái, giống như đẩy một cục tạ bay xa, xa đến nỗi không thể tìm lại được.

Tần Tư Nguyên cầm máy ảnh, phấn khích chạy lên lầu tìm Trì Ưng: "Mình chụp được tư liệu rồi, Trì Ưng, cậu xem thử đi!"

Cô ta bước đến cửa phòng làm việc và nhìn thấy Trì Ưng vừa nhảy khỏi mép bàn, cùng với một Tô Miểu mảnh mai đang đứng bên cạnh.

Ở bên cạnh anh, cô trông càng đáng yêu, yếu đuối và đáng thương ...

Trong mắt Tần Tư Nguyên hiện lên một tia ghen tị, cô ta cắn môi, chợt nghĩ đến lời cảnh cáo của anh trai, cuối cùng cũng khống chế được lý trí, cười cười giơ điện thoại lên với Trì Ưng: "Mình đã quay được rồi, cậu có muốn xem thử video clip của mình không, chúng ta diễn tập một chút? "

"Được."

Trì Ưng đi ra ngoài, cùng xuống lầu Tần Tư Nguyên.

Trong phòng khách, Tần Tư Nguyên hỏi anh nhiều câu hỏi khác nhau bằng giọng điệu nũng nịu giả vờ hỏi anh đủ loại vấn đề, nhưng Trì Ưng vẫn rất kiên nhẫn và trả lời từng câu một, như thể anh vừa cho cô rất nhiều lời khuyên, anh cũng đối xử với cô ta như những nữ sinh khác.

Không hổ là ủy viên học tập.

Tô Miểu ổn định tâm trạng, tiếp tục luyện thư pháp.

Hơn mười phút sau, điện thoại rung lên ầm ĩ, cô mở ra xem thì thấy một người bạn nhắn trên WeChat——

Thông qua việc đưa danh thϊếp của Sun, C yêu cầu thêm bạn.

Tin nhắn bổ sung: “.”

Tô Miểu nhìn chữ C kia, trái tim như bị móc trên dây treo lủng lẳng, như đang cố sức kéo cô treo lên cao.

Cô thận trọng bước từng bước ra khỏi cửa phòng và nhìn theo dãy hành lang về phía phòng khách.

Tần Tư Nguyên đang chăm chú chỉnh sửa video, trong khi Trì Ưng, người đang ở bên cạnh cô ta, chầm chậm hướng dẫn câu được câu không.

Anh cầm trong tay hai chiếc điện thoại di động, một chiếc màu xám là của Tần Tư Dương, chiếc còn lại cầm trên tay, có thể thấy đó là giao diện của WeChat.

Trong lòng anh như cảm giác được điều gì đó, ngẩng đầu lên ánh mắt liền phóng đến người Tô Miểu.

Tô Miểu giật mình, định nấp sau cây cột thì thấy anh nở nụ cười mang chút lưu manh, hướng về phía cô mà giơ điện thoại lên.

*

Ở trên xe buýt trên đường về nhà, Tô Miểu mở WeChat ra, chọn mở WeChat có tên C.

Hình đại diện của anh là hình bóng của đỉnh Everest trong ánh hoàng hôn, hệt như đường nét gương mặt của anh, sắc sảo và lạnh lùng. Vòng bạn bè của anh trống rỗng và không có gì.

Tô Miểu đột nhiên nghĩ đến vòng bạn bè của mình.

Thỉnh thoảng, cô đăng một số bài đăng cảm xúc, vì thật ra cô cũng không có bạn bè nào, trang mạng xã hội của cô rất đơn giản, cô chỉ thêm mẹ của mình, hai người giao hàng, Hứa Mịch, Tần Tư Dương, còn có Lộ Hưng Bắc.

Nhưng Lộ Hưng Bắc đã bị cô chặn.

Nội dung vòng bạn bè cô đăng lên gần đây nhất là hai tuần trước, là khi cô chụp một bức ảnh về chiếc thang cuốn hình vương miện lớn. Thang cuốn trong bức ảnh được chụp từ dưới lên trên. Mang cho người xem cảm giác nó dài vô tận và không thể nhìn thấy điểm kết thúc. Dòng cảm nhận kèm theo là…

"Phong cảnh trên đường cũng không tệ lắm. [Thỏ]"

Thời gian còn ghi lại trên vòng bạn bè, lại tình cờ đúng lúc Tần Tư Nguyên tỏ tình với Trì Ưng và nghe được anh nói với cô ta một câu: "Phong cảnh trên đường không đáng để lưu luyến."

Tô Miểu cảm giác bản thân như bị vạch trần.

Nhưng nếu cô thêm bạn Trì Ưng, lỡ như vòng bạn bè này bị anh nhìn thấy thì cũng quá...

Cô nhanh chóng mở ra định nhấp vào nút xóa.

Tuy nhiên, chỉ một giây trước khi nhấn xóa, cô đột nhiên nhìn thấy hai dấu chấm than nhỏ màu đỏ ở trên, hệ thống đã nhắc nhở—

[C: Thích vòng bạn bè của bạn.]

[C: Bây giờ tôi cũng cảm thấy như vậy.]

...

Sau khi xuống xe, Tô Miểu đi bộ đến ga xe lửa để chuyển tuyến.

Bây giờ là giờ cao điểm, mọi chuyến tàu tại ga tàu điện này gần như kín chỗ.

Cô đã đợi nhiều hàng, nhưng đều bị đẩy sang một bên bởi những hành khách đang gấp gáp, không thể kiếm được một chỗ ngồi.

Đứng trước biển quảng cáo, cô lại rút điện thoại ra, mở hộp thoại tin nhắn của C, nghĩ đến việc trả lại 30 đồng mua bút lông cho anh.

Tô Miểu nhấp mở bao lì xì đỏ và nhập 30 đồng vào đó. Còn chưa kịp nhấn gửi đi, Trì Ưng đã gửi tin nhắn cho cô trước.

C: "Cậu vẫn còn nợ tôi một bữa ăn, khi nào sẽ trả?"

Tô Miểu nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu mới trả lời: "Tối nay có rảnh không, mời cậu đi ăn mì, nhân tiện cảm ơn cậu đã dạy tôi luyện chữ."

C: "Hẹn gặp cậu trên thang cuốn lúc 7:30."

Cô bỏ điện thoại vào cặp, đúng lúc này một đoàn tàu chạy tới và từ từ mở cửa.

Tô Miểu nhìn đồng hồ, rồi nhìn đám người đang chen chúc lên xe trước mặt, khẽ cắn môi mỏng không còn nhường nhịn nữa, cố hết sức vượt lên trước, phóng lên xe như một con cá bắt gặp dòng nước của mình.

"Cô gấp gáp như vậy làm gì!"

"Này, cô gái nhỏ…bộ cô bị ma đuổi theo hay sao vậy!"

"Xin lỗi xin lỗi, tôi đang vội, xin lỗi."

Rốt cuộc Tô Miểu cũng chen được vào trong toa xe đông đúc, nhích tới một góc, đứng dựa vào lan can, l*иg ngực cô phập phồng.

Đoàn tàu nhanh chóng rời khỏi sân ga, cô dựa người vào cửa sổ, nhìn ra dòng sông mênh mông phía xa, ánh hoàng hôn đã xuống thấp chỉ còn vài tia ráng đỏ.

Cuộc sống của cô mười mấy năm nay ngày nào cũng như ngày nào, bình yên như vũng nước đọng, không có lấy một gợn sóng hay bọt nước.

Như thể chưa từng có được tháng ngày thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết.

Ngoại trừ ngày hôm nay.