Chương 13.4: Mềm lòng

Tần Tư Dương có thể lý giải tâm trạng lo lắng không chọn lời của cô, nhíu mày nói: "Cô bình tĩnh một chút, bây giờ thời gian không còn nhiều, truy tìm ai lấy bút của cô không có ý nghĩa, mà nên nhanh chóng đến cửa hàng văn phòng phẩm mua một cây, hoặc là tìm bạn học mượn một cây.”

"Tôi luyện chữ viết chữ đều dùng cây bút kia, đổi bút mới căn bản không có khả năng thích ứng, hiện tại cũng không có thời gian để cho tôi dùng bút mới luyện tập một lần nữa."

Bây giờ nếu tùy tiện thay đổi bút, may mắn, thì hiệu quả viết chỉ giảm một chút

Nếu không may mắn, rất có thể viết hỏng chữ, toàn bộ buổi biểu diễn trực tiếp đảo lộn.

Nhìn vẻ mặt của giáo viên ngữ văn, rõ ràng là đã rất thất vọng với những màn trình diễn phía sau.

Nếu cô viết một bức chữ xấu một lần nữa, thì đó không chỉ là vấn đề có được điểm số cao nữa, không cần nghi ngờ gì …Điểm số trực tiếp ở dưới cùng.

Nếu Tần Tư Dương không thông qua, Tô Miểu tự mình đi tìm Tần Tư Nguyên để hỏi chuyện, không chỉ không lấy lại được bút, còn có thể kích động mâu thuẫn, ảnh hưởng đến trật tự của lớp học.

Cô chỉ có thể nói chuyện nhẹ nhàng, hy vọng người anh trai này có thể quản lý được cô em gái kia: "Điểm thành tích là chuyện của hai chúng ta, Tần Tư Nguyên lấy đi bút của tôi, cũng sẽ ảnh hưởng đến thành tích của cậu.”

"Tôi nói lại một lần nữa, không có chứng cớ, tôi không có khả năng chất vấn Tần Tư Nguyên như một tên trộm."

Tần Tư Dương đã rất không kiên nhẫn, lạnh lùng nói, "Hơn nữa tôi không có phụ thuộc với bất luận kẻ nào, chính cô đã làm mất bút, đây là sai lầm do cô vứt lung tung không cất kỹ, không nên vứt sai lầm mà mình phạm phải lên trên người người khác.”

Tô Miểu nghe cậu ta nói và hiểu được, là cô quá ngây thơ rồi.

Đúng vậy, Tần Tư Dương cho tới bây giờ đều là anh trai tốt của Tần Tư Nguyên, cậu ta làm sao có thể giúp cô.

Cho dù cô viết chữ xấu, nhưng chỉ cần Tần Tư Dương diễn tấu cổ cầm không ra sơ hở, điểm số của bọn họ sẽ không giống nhau.

Nghĩ đến điều này, cô và Tần Tư Dương…Làm thế nào có thể ở trên cùng một chiếc thuyền.

Tô Miểu không tranh cãi nữa, dựa lưng vào tủ khóa, hai tay nắm chặt lại dưới ống tay áo, đầu óc hỗn loạn, trống rỗng.

Tần Tư Dương nhìn bộ dáng này của cô, trong lòng không đành lòng, dịu giọng nói: "Không viết được thì thôi, dù sao thư pháp của cô cũng không tính là điểm cộng, đến lúc đó tôi đánh đàn cổ, cô đứng bên cạnh là được rồi, tôi cam đoan, chúng ta đều có thể đạt được điểm cao.”

"Có phải ngay từ đầu cậu cảm thấy thư pháp của tôi không thể giúp cậu lấy điểm phải không."

Tần Tư Dương nhìn khóe mắt ửng đỏ của cô, dừng một chút, gật đầu: "Đúng vậy, tôi chưa bao giờ trông cậy vào cô.”

Tô Miểu tự giễu cười một tiếng, xoay người đi ra khỏi phòng chứa đồ.

Mặc dù cô thay đổi bút tốt hơn, mặc dù cô đã cố gắng lâu như vậy, mỗi ngày luyện chữ đến rạng sáng, có ích lợi gì.

Ở trường tư thục Gia Kỳ, cô chỉ là trò đùa trong đáy mắt bọn họ.

*

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ còn lại hai ba tổ cuối cùng, khoảng cách tan học cũng không có bao nhiêu thời gian.

Tô Miểu ngồi một mình ở bậc thang, lòng tràn đầy thất bại.

Không còn cách nào khác.

Cô tin tưởng dựa vào một mình Tần Tư Dương, cũng có thể cho tổ đạt điểm cao, cô miễn cưỡng mượn bút lông viết, thật sự có khả năng chậm chân.

Cô không có năng lực, lại dựa vào cái gì trách người khác khinh thường cô.

Có đôi khi, con người, chính là muốn nhận thức hạn chế của mình, có lẽ cô thật sự không thuộc về trường tư thục Gia Kỳ.

Như mẹ cô đã nói, trái tim cao hơn bầu trời, cuộc sống mỏng như giấy.

Hoàn cảnh sinh sống và môi trường giáo dục giữa cô và các bạn học khác của trường tư thục Gia Kỳ khác nhau một trời một vực.

Cô muốn dựa vào gió của Gia Kỳ bay lên bầu trời, nhưng đôi cánh nho nhỏ của cô…Căn bản không đủ sức để mang cô bay lên như diều gặp gió.

Không cam lòng, thì có thể như thế nào.

Con người là phải nhận mệnh.

Phải nhận ra!