Chương 3.3: Gia thế

Tô Miểu không sử dụng xe đạp, cô tình nguyện đi bộ.

Khi cô vừa bước ra khỏi trường và chuẩn bị đi qua đường hầm thì một cô gái bất ngờ đuổi theo.

“Tô Miểu, xin chào. Cậu tên là Tô Miểu phải không, nếu mình nhớ không lầm.”

Tô Miểu quay đầu lại nhìn, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, phía dưới tết lại thành bím giống như chiếc sừng dê. Thân hình gầy gò, đồng phục mặc size xs nhỏ nhất, trên vai đeo chiếc ba lô vải, khuôn mặt cho người ta cảm giác ngoan ngoãn không có tính công kích.

Cô nhớ rõ cô ấy là bạn học cùng lớp với mình.

“Mình tên là Hứa Mịch.” Cô ấy bắt đầu tự giới thiệu với Tô Miểu: “Năm nay mười bảy tuổi, chòm sao cự giải, nhóm máu AB, nhà ở Giang Bắc. Hiện tại, mình ngồi ở chéo phía trước cậu.”

“Ừa, mình nhớ.”

“Xin lỗi nhé, hôm nay mình không chủ động nói chuyện với cậu, bởi vì Tần Tư Nguyên đã cảnh cáo tất cả nữ sinh trong lớp không được kết bạn với cậu. Thật ra thì… mình cũng không thích cậu ấy, nhưng mọi người đều thích, mình không dám làm trái lời của Tần Tư Nguyên.”

Mối quan hệ giữa các nữ sinh rất kỳ diệu, trong bất kỳ nhóm lớn nhìn như ổn định nào cũng sẽ luôn có kẻ lập dị làm chuyện khác người.

Không thể có chuyện một người đứng đầu hô hào thì tất cả những người xung quanh đều xúm lại hưởng ứng.

Mặc dù Tần Tư Nguyên như một vầng trăng sáng được muôn ngàn vì sao vây quanh thì cũng sẽ có người không thích cô ta.

Tô Miểu nhận ra Hứa Mịch có lẽ là kiểu con gái giống mình, im hơi lặng tiếng trong lớp, hiền lành khiêm tốn, mà những người cùng tính cách thường sẽ thu hút và sưởi ấm cho nhau.

“Sau này tan học chúng mình có thể cùng nhau đi dạo, nhưng không được nói chuyện ở trong trường. Cậu cảm thấy thế nào?” Hứa Mịch chân thành nhìn Tô Miểu.

“Ừ! Không sao!”

Tô Miểu biết Hứa Mịch không muốn trở thành đối tượng bị chỉ trích chỉ vì làm bạn với mình, cô hiểu rất rõ điều đó.

“Ôi, cậu vừa đến đã đắc tội với cặp song sinh kia, sau này sẽ phải chịu đựng nhiều chuyện lắm đấy.”

Hứa Mịch thở dài: “Tần Tư Dương cực kỳ yêu thương em gái mình. Không sai, Tần Tư Nguyên thích Trì Ưng, cho nên cậu ấy đã đích thân nói chuyện với chủ nhiệm lớp để chuyển Tần Tư Nguyên đến lớp chúng ta vào học kỳ này.”

Tô Miểu gật đầu, hóa ra cô ta không quen biết Trì Ưng, thảo nào khi thấy Trì Ưng nhớ rõ tên mình thì lại mừng rỡ như vậy.

“Tần Tư Dương và Trì Ưng xem nhau như anh em tốt, gia cảnh của những người này đều không tầm thường, đặc biệt là Trì Ưng. Chắc cậu cũng nhận ra giọng cậu ấy không phải người địa phương.”

“Tiếng phổ thông của cậu ấy có khẩu âm miền bắc.”

“Nghe nói… là thái tử của giới Bắc Kinh, gia thế của bọn họ rất hiển hách, là một gia tộc đứng đầu giới kinh doanh ở phương bắc, cha cậu ấy là Trì Chính Đình.”

“Trì Chính Đình… có phải là siêu sao ảnh đế kung fu không?”

“Đúng rồi, để không làm phiền việc học của cậu ấy nên không công khai thân phận, nhưng mọi người đều biết và ngầm thừa nhận điều đó.”

Trì Chính Đình là một diễn viên lão làng trong giới giải trí, ông ấy có hình tượng cường tráng trên màn ảnh, từng đóng nhiều bộ phim hành động kung fu ăn khách, có danh tiếng và doanh thu phòng vé cao, là nam thần ảnh đế trong giới giải trí.

Không ngờ ông ấy lại là cha của Trì Ưng.

Nhắc mới nhớ, thân hình cường tráng rắn chắc cùng vẻ ngoài điển trai của Trì Ưng chắc hẳn đã thừa hưởng ít nhiều từ người cha siêu sao của mình.

“Càng không cần bàn đến mẹ cậu ấy, một kỹ sư hàng không, từng tham gia một dự án hàng không vũ trụ quan trọng của quốc gia. Cậu nói xem gen di truyền như vậy, gia cảnh như vậy… những nữ sinh bình thường ngay cả tỏ tình cũng không dám, nghe thấy điều kiện của cậu ấy sẽ cảm thấy tự ti ngay. Hiện tại cũng chỉ có “Tôi có một người cha giàu có ở thành phố C” như Tần Tư Nguyên mới dám bày tỏ thôi.”

Tô Miểu gật đầu.

Chàng trai kia thật sự khiến những cô gái bình thường cho dù có ngước nhìn cũng không thể thấy được hình ảnh chim ưng bay lượn trên bầu trời.

“Sản nghiệp của nhà bọn họ đều ở phương bắc, sao cậu ấy lại đến thành phố C?”

“Là do Trì Ưng tự mình quyết định, bởi vì cậu ấy…”

Hứa Mịch mỉm cười giang rộng hai cánh tay, như thể đang ôm lấy núi rừng to lớn và công viên phía sau: “Bởi vì cậu ấy là đại bàng, còn chúng ta là thành phố núi! Cho nên cậu ấy sải cánh bay tới đây!”

“Cái gì thế này?” Tô Miểu bật cười theo: “Xem ra cậu cũng rất thích cậu ấy.”

“Ai mà không thích cậu ấy chứ!” Hứa Mịch nói: “Mình không nói đùa với cậu đâu, cậu ấy thật sự rất thích núi cao! Những môn thể thao mạo hiểm như leo núi, chinh phục đỉnh cao, ngoài ra còn có dù lượn đối với cậu ấy mà nói đều như một miếng bánh ngon ngọt vậy. Nghe nói cậu ấy đã leo lêи đỉиɦ Everest và chờ suốt đêm trên đỉnh núi chỉ để ngắm nhìn những tia nắng đầu tiên của bình minh, nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của nó!”

Tô Miểu vừa nghe đã cảm thấy rùng mình, cảm giác vừa cao vừa lạnh.

Nhưng chẳng phải đại bàng sẽ sống trên những vách đá cheo leo sao?

Trì Ưng nói đôi cánh của cô quá nhỏ, không thể bay cao nổi. Có lẽ cô cũng sẽ không bao giờ bay đến được vách đá của anh.