Chương 26: Bệnh (thượng)

Không biết có phải do đêm hôm qua bị kinh sợ, xuất mồ hôi lại bị gió thổi, hay là do buổi tối chăn bị Hạnh Nhi vén lên mà gặp lạnh, sáng sớm khi A Phúc tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu nặng nề.

Hạnh Nhi sờ trán nàng: “Ai nha, nóng như vậy!”

A Phúc cười khổ, chính nàng lại hoàn toàn không thấy ngạc nhiên, khi còn ở nhà, mùa đông hàng năm nàng đều phải bị phong hàn một vài lần, đến khi vào cung xem ra cũng không ngoại lệ.

“Ta, ta đi bẩm báo với Dương phu nhân, mời ngự y tới xem bệnh cho ngươi nha?”

“Không cần……” Mí mắt A Phúc vô cùng nặng, cố gắng lấy tinh thần nói: “Ngươi làm cho ta bát canh gừng, ta nằm nghỉ một lát là được.”

Hạnh Nhi đáp ứng một tiếng rồi đi ra ngoài, không lâu sau bê một chén canh gừng đến. Bởi vì thời tiết ngày càng lạnh, Thái hậu nói đồ ăn do ngự thiện phòng đưa đến, chờ mang vào cửa bê lên bàn thì đã sớm lạnh băng, ở cung viện của các vị phu nhân đều xây phòng bếp nhỏ, muốn uống trà ăn cơm nóng có thể tùy thời đốt lửa nấu, bằng không canh gừng cũng không có dễ như vậy.

A Phúc uống xong bát canh lớn nóng hổi, mơ hồ đắp chăn đi ngủ, đến sau giữa trưa vẫn chưa đổ mồ hôi chuyển biến tốt, mà thân thể ngày càng nặng, càng thêm nóng. Hạnh Nhi luống cuống loạn cả phòng, chỉ có thể chạy đi tìm người khác xin giúp đỡ. Buổi chiều Dương phu nhân đến xem một lần, giao cho Hạnh Nhi mấy viên thuốc, Hạnh Nhi tìm nước ấm vội cho A Phúc uống, cả một đêm A Phúc vốn không ngủ yên, trằn trọc, một hồi nóng một hồi lạnh. Sáng sớm hôm sau tìm người bắt mạch cho A Phúc, cũng chỉ nói là cảm lạnh phong hàn, bốc chén thuốc. A Phúc nóng mãi đến ngày thứ ba mới hạ sốt, nhưng lại bắt đầu ho khan, ban ngày còn tốt một chút, đến buổi tối quả thực ho khan khó có thể ngủ, Hạnh Nhi bận rộn việc trước việc sau, vừa phải làm việc vừa phải chiếu cố người bệnh, mắt thấy khuôn mặt đã gầy đi một vòng, làm cho A Phúc vô cùng áy náy, trong lòng cũng lo lắng không yên. Bệnh tuy rằng không nặng thêm, nhưng lại chậm chạp không giảm, lại kéo dài mãi không ngừng, Dương phu nhân chỉ sợ sẽ đưa nàng chuyển ra ngoài — A Phúc là biết Vĩnh Thọ đường đó, tuy gọi là Vĩnh Thọ, nhưng bởi vì là nơi cung nhân thái giám chuyển đến khi có bệnh, cho nên, chuyển đến nhiều, cũng không phải ai ai cũng có thể trở về.

A Phúc không xuống giường được, ngủ hỗn loạn, cũng không biết bên ngoài là giờ gì, bỗng nhiên có người nhẹ giọng gọi nàng. A Phúc nghe rõ, nhưng thân mình nặng nề, giãy dụa không đứng dậy nổi. Người nọ nhẹ nhàng đẩy nàng.

“A Phúc, tỉnh tỉnh.”

“Huynh…… Lưu Nhuận?”

A Phúc dùng sức xoa xoa mắt, không nhìn lầm, là hắn.

“Huynh…… Tại sao lại đến đây?”

Cổ họng A Phúc khàn đặc, một câu cũng không thể nói lưu loát.

Lưu Nhuận nhìn thoáng qua ngoài cửa, cúi đầu nhanh chóng nói: “Cho ngươi cái này, ta ngày mai lại đến.” Hắn đem một bao giấy nhét vào tay A Phúc, chần chờ một chút, hắn còn nói: “Cũng đừng cho người khác biết.”

A Phúc ngẩn ra, nhưng đầu óc đờ đẫn, còn chưa kịp phản ứng lại, muốn hỏi đây là ý gì, Lưu Nhuận lại giống như lúc đến, vội vàng mở cửa đi ra ngoài.

A Phúc nhìn đồ trong tay, trong bao giấy là một đám bột xám, là dược thảo nghiền thành bột.

Cái này…… Cái này là sao đây.

A Phúc nhớ tới giọng điệu, sắc mặt của hắn khi nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy một trận kinh hãi, tuy rằng đang nằm, vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa, vội vàng nhắm chặt mắt lại.

Loại chuyện này trước kia mới nhìn thấy trong phim trên tivi, dù đoán thế nào, cũng đoán không ra chuyện như vậy sẽ phát sinh trên người mình.

Nàng nhìn nhìn gói thuốc, uống hay không đây?

A Phúc không suy nghĩ lâu lắm, tóm lại hiện tại bệnh không khỏi là sự thật, Lưu Nhuận không cần phải hại nàng.

Vươn tay về phía đầu giường lấy một cái chén trà, cánh tay cầm ấm trà, run run rót chén nước. Mùi thuốc cũng không gay mũi, A Phúc đỏ thuốc vào miệng, dùng sức nuốt xuống. Cổ họng sưng đau, chỉ cảm thấy thuốc bột như dính trên vòm họng và trong cổ họng, chát chát, vội vàng uống nước, nước trà hơi lạnh, vội vàng uống nước, A Phúc lạnh đến rùng mình hai cái, vô lực ngã xuống, nhưng cuối cùng vẫn không ngủ được.

Chuyện vừa rồi, càng nghĩ càng kinh hãi. A Phúc chỉ cảm thấy trong đầu như nhồi toàn cỏ khô, bện xoắn đâm loạn đau đớn, không thể nghĩ rõ ràng cái gì.

Dược có vấn đề? Hay là ai có vấn đề?

Hạnh Nhi một lát sau trở về, dưới chân bước cẩn thận, như lâm đại địch bưng một chén thuốc đi vào: “A Phúc tỷ, uống thuốc đi.”

A Phúc ừ một tiếng. Hạnh Nhi đem thuốc đặt lên bàn, lại gần đỡ nàng ngồi dậy, còn để một cái gối đầu ở sau lưng giúp nàng dựa vào.

“Trên người thế nào rồi? Cảm thấy tốt hơn không?”

A Phúc lắc đầu.

“Đến, uống thuốc đi.”

Mùi thuốc đậm đặc làm cho người ngửi thấy cũng cảm thấy trong miệng và lòng cùng phát đắng. A Phúc nhíu mày, Hạnh Nhi nhìn nàng: “Uống đi, không uống làm sao có thể khỏi bệnh.”

“Không muốn uống.”

Hạnh Nhi cũng có chút buồn rầu: “Thuốc nào lại không đắng, vậy, ta lấy mứt cho ngươi ăn được không?”

A Phúc nhận chén thuốc, Hạnh Nhi xoay người đến ngăn tủ tìm mứt hạnh, A Phúc chỉ uống một ngụm, nghiêng người đổ thuốc vào giữa đầu giường và vách tường. Nước thuốc dọc theo chân giường chảy chậm xuống, vô thanh vô tức. Dù sao trong phòng này vẫn luôn có mùi thuốc, nồng nặc không chịu nổi, lại nhiều thêm một chút cũng không thể nhận ra.

Lúc Hạnh Nhi quay đầu lại, thuốc chỉ còn hai phần, A Phúc lắc đầu: “Không uống.”

“Được rồi, dù sao không còn nhiều lắm.” Hạnh Nhi đưa hộp mứt qua, A Phúc cầm một khối bỏ vào miệng.

“Hạnh Nhi, mấy ngày nay, thật sự vất vả ngươi. Ngươi xem, ngươi đã gầy rồi.”

“Ta không sao.” Nàng cũng lấy một khối trong hộp bỏ vào miệng: “Chờ đến khi ngươi hết bệnh rồi, nhớ phải làm thêm chút bánh ngọt cảm ơn ta.”

A Phúc nhìn kỹ khuôn mặt nàng, Hạnh Nhi thoạt nhìn không khác bình thường lắm, bất quá dưới mắt hơi hơi thâm đen, hai ngày này quả thực vất vả, buổi tối lại ngủ không ngon.

A Phúc đầy bụng nghi hoặc, lại cố tình không có được đáp án.

Ngày hôm sau Lưu Nhuận quả nhiên lại thừa dịp trong phòng không có người đến đây. Hạnh Nhi đã đi sắc thuốc, trong phòng chỉ có một mình A Phúc.

“Thuốc ngày hôm qua ngươi đã uống chưa?”

“Rồi.”

Lưu Nhuận lại lấy ra một cái gói giấy giống như ngày hôm qua đưa cho nàng.

“Hôm kia khi ta đến đây, ngươi đang ngủ, ta bắt mạch cho ngươi.”

“Huynh…… Biết y thuật?”

“Trước kia, khi ở nhà đã học một chút da lông.” Lưu Nhuận nói: “Thuốc của ngươi đúng bệnh, nhưng trong đó thiếu một thứ quan trọng, cho nên dù uống mười ngày nửa tháng bệnh cũng không tốt được……” Hắn đứng dậy, thuận tay chỉnh lại chăn cho A Phúc: “Tự mình cẩn thận một chút.”

Giai Huệ và mấy cung nữ khác cũng đến thăm nàng, bất quá chỉ nói hai câu thì rời đi, để tránh nhiễm bệnh thêm phiền toái.

Trần Tuệ Trân cũng đến một lần, nàng mặc một cái áo đỏ tươi, bên hông buộc cạp vát màu xanh vàng, tóc chải bóng loáng chỉnh tề, thoạt nhìn vô cùng sức sống. So sánh lại, A Phúc vẻ mặt thần sắc có bệnh, thanh âm khàn khàn, tóc rối bù, thật sự chật vật.

“Ai, đừng đứng lên đừng đứng lên.” Tuệ Trân nhanh chóng bước lên hai bước đè A Phúc xuống: “Ngươi mau nằm đi.”

“Thực ngại ngùng, kỳ thật không có gì, còn làm phiền các ngươi đến thăm ta.”

“Xem ngươi nói cái gì vậy, cái này có gì phiền hà chứ.” Trần Tuệ Trân ngồi nói chuyện với nàng mấy câu, cũng đứng dậy cáo từ.

A Phúc thấy nàng đi rồi, nhắm mắt lại, những gương mặt của người hôm nay gặp qua lần lượt hiện lên trong đầu.

Lời của Lưu Nhuận nhắc nhở nàng, có người động tay chân trong thuốc, tuy rằng không phải muốn hạ độc hại đến tính mạng của nàng, nhưng lại hy vọng nàng có thể bệnh lâu một chút, kéo dài một chút……

Loại chuyện này, tại sao lại xảy ra trên người mình chứ?

Bản thân mình, đến tột cùng đã cản đường ai, làm vướng mắt ai?

Trong nhất thời, tựa hồ mỗi người đều có khả năng, lại tựa hồ ai cũng không có.