Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phụng Chỉ Hòa Thân

Chương 6: Thi thể

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chẳng lẽ Ô Tư Mạn chán ghét khả năng chịu đựng của hắn đến như vậy? Cho nên mới phái thích khách đến góp vui?

Đột nhiên, tráng hán xoay người đi về phía Y Lợi Á ở góc tường đối diện.

Viêm mở mắt ra, duỗi tay sờ vào ám khí trong lòng ngực. Ngay sau khi phát hiện trong nhà giam có thang tường, hắn đã lén lút lấy một mảnh gỗ nhỏ có kích thước khoảng bằng chiếc đũa trên thang tường xuống, dùng cát và đá vụn mài tạo thành đầu nhọn, xem như chủy thủ.

Trong khi không có công lực, thì không thể thiếu vũ khí để phòng thân.

"Bé ngoan của ta, mới một ngày không gặp mà đã làm ta nhớ muốn chết..." Người nam nhân đè Y Lợi Á đang ngủ say dưới thân, Y Lợi Á giật mình tỉnh dậy.

"... Tại sao ngươi lại tới đây?" Y Lợi Á muốn đứng dậy, nhưng lại bị nam nhân đang ngồi khóa trên eo thô bạo đè ngã xuống đất.

"Tại sao lại không thể tới đây, đây chính là địa bàn của lão tử!" Nam nhân lôi kéo vạt áo của Y Lợi Á: "Thành thật một chút cho lão tử."

"Không, ở đây không được!" Y Lợi Á lo lắng, Viêm vẫn còn đang ở chỗ này.

"Tại sao lại không được? Chậc, không phải ngươi vừa ý tên tiểu tử kia chứ? Ta nói cho ngươi biết, hắn chính là tên tiểu quỷ đoản mệnh." Nam nhân lớn tiếng mắng: "Ranh con, đừng quên ai mới là chủ nhân chính thức của ngươi!"

"Ta không... Thật sự là không được, cầu xin ngươi!" Y Lợi Á đè ép âm thanh tới cực kỳ thấp. Bốp! Nam nhân tàn nhẫn tát Y Lợi Á một cái.

Y Lợi Á ôm lấy đầu, cả người không khống chế được mà run rẩy.

"Không muốn bị đánh thì thành thật một chút." Nam nhân ngồi dậy nói: "Lão tử có thể... Ô ô!"

Nam nhân đột nhiên nổi điên lên, đôi tay ra sức gãi cổ, dưới cằm cũng đã bị cào thành vài vệt máu. Y Lợi Á nhìn thấy một màn khiến cho người ta phải sợ hãi này, thì sợ tới mức lùi thẳng về phía sau.

Dựa vào ánh sáng tối tăm của ban đêm, Y Lợi Á nhìn thấy khuôn mặt Viêm xuất hiện ở phía sau nam nhân, ánh mắt ấy lạnh như sương đêm.

Viêm ngồi xổm ở phía sau lưng nam nhân, mảnh vải đen nhánh ở trong tay Viêm đang quấn quanh cổ gã lại càng được siết chặt thêm.

"... Ách." Gương mặt nam nhân bị nghẹn thở tới mức xanh tím, đôi tay muốn bắt lấy Viêm ở phía sau, nhưng chỉ với tới khoảng không. Hắn lại dùng sức lôi kéo mảnh vải trên cổ, lòng trắng mắt bắt đầu trợn lên, lỗ mũi cũng chảy máu, bộ mặt trông cực kỳ dữ tợn.

"Chỗ này là địa bàn của ta." Viêm ở phía sau hắn lạnh lùng nói: "Còn quỷ đoản mệnh chính là ngươi."

Viêm buông mảnh vải ra, một tiếng "bành" vang lên, nam nhân ngã trên mặt đất vung lên một mảnh cát bụi.

Y Lợi Á nhìn mà choáng váng.

Viêm nhẹ nhàng thở gấp, trên trán tràn đầy mồ hôi. Thật ra lực phản kháng của nam nhân rất lớn, hắn cũng phải cố nén một luồng khí mới có thể gϊếŧ được gã.

Y Lợi Á đột nhiên nhào tới bên cạnh nam nhân, kéo miếng vải đen đang siết chặt trên cổ hắn xuống: "Ngươi điên rồi sao? Hắn là quản ngục đó!"

"Ta biết." Nhưng Viêm vẫn không cho là đúng: "Siết chết vẫn là tiện nghi cho hắn."

"Cái gì?"

"Vốn dĩ, ta muốn dùng cái này chấm dứt hắn." Viêm lấy cây đao nhọn bằng gỗ từ trong ngực ra: "Nhưng sợ máu chảy đầy đất, đến lúc trời sáng sẽ tanh hôi chịu không nổi, cho nên mới đổi lại dùng mảnh vải."

"Ngươi còn có tâm tình để nói những chuyện này à, ngươi gϊếŧ quản ngục, chúng ta cũng không sống được!"

"Ném ra ngoài là được rồi."

"Ném?"

"Lúc hắn tiến vào không khóa cửa." Viêm nói tiếp: "Chìa khóa cũng còn ở trên người hắn, ngươi giúp ta một chút."

Viêm khom lưng cởi y phục quản ngục của nam nhân, Y Lợi Á đành phải đi qua giúp hắn.

Viêm nhìn thoáng qua Y Lợi Á, cổ áo và vạt áo của hắn đã bị xé rách, lộ ra những dấu vết xanh tím ở phía trong của hai chân, mà những vết bầm này đều không phải mới bị hôm nay.

Y Lợi Á chú ý tới tầm mắt của Viêm, bèn nhanh chóng lôi kéo vạt áo xuống rồi nói: "Ta là nam nhân, không có chuyện gì quan trọng."

Viêm bỗng nhiên dừng tay, kéo đầu Y Lợi Á lại, ôm ở trong ngực mình.

"Loại chuyện này căn bản chẳng phân biệt nam nữ." Viêm dịu dàng nói: "Vấn đề đồ ăn ta sẽ nghĩ cách giải quyết, ngươi yên tâm đi."

Vành mắt Y Lợi Á đỏ lên, nhưng vẫn nhẫn nại không rơi nước mắt.

"Được rồi, làm việc thôi." Viêm buông Y Lợi Á ra, còn cười cười, nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ khó chịu và vô cùng tự trách. Hắn không chịu đựng được việc để người khác chịu tội thay mình.

"Ừ!" Tâm tình của Y Lợi Á trở nên tốt hơn, lột quần áo của thủ vệ.

Cởϊ qυầи áo xong, Viêm đào một đống bùn đen thui dưới đáy hố bôi lên mặt cùng trên người nam nhân, sau đó lại chôn quần áo xuống.

"Ngươi ở lại đây đi." Trước tiên Viêm leo lên thang tường, len lén quan sát bên ngoài, phát hiện chỉ có một thủ vệ ngồi ở trên đài cao, còn ôm trường mâu ngủ gật.

Viêm cười cười, sau đó đi xuống đáy hố, cõng thi thể ra.

Mặc dù vác nặng nhưng lúc Viêm đi lại không phát ra một chút âm thanh nào, giống như mèo vậy.

Y Lợi Á lén lút đi theo, hắn không yên tâm để một mình Viêm mang theo thi thể đi ra ngoài.

"Sao ngươi lại..." Viêm quay đầu lại thì nhìn thấy Y Lợi Á đang khom lưng.

"Ta tới hóng gió." Y Lợi Á nhìn đông nhìn tây nói.

"Vậy cẩn thận một chút." Viêm dặn dò xong tiếp tục vội vàng kéo thi thể đến một góc, rồi lật người gã lại. Hắn suy nghĩ một chút lại nhỏ giọng gọi Y Lợi Á: "Ngươi qua đây."

"Hở?"

"Có muốn tiểu không?"

"Có."

"Tiểu đi."

"Hả?"

"Tiểu lên người hắn."

"Úc." Y Lợi Á tiểu về phía hai chân của nam nhân.

"Đi thôi." Viêm cùng Y Lợi Á trở lại nhà tù, sau đó khóa kỹ cửa sắt.

Y Lợi Á trở lại dưới đáy hố, nghĩ lại mà sợ đến run lên bần bật, trên trán đầy mồ hôi lạnh.

"Không có chuyện gì đâu." Viêm vỗ nhẹ bờ vai của hắn, an ủi nói.

"Dị... Dị Hương nhân, trong tay của chúng ta đã có chìa khóa rồi, hay là trốn đi?

"Chúng ta không thể đi."

"Vì sao?"

"Phạm nhân bỏ trốn sẽ dẫn tới tăng cường cảnh giác, cỗ thi thể kia sẽ bị kiểm tra cẩn thận để đối chiếu thân phận thật sự." Viêm giải thích: "Nếu như trong nhà giam không có người chạy trốn, thi thể kia sẽ chỉ là một thi thể, khả năng sẽ bị trực tiếp kéo ra bãi tha ma... A, không, là dùng để lấp vào tháp."

"Ngươi... Có phải là sát thủ hay không?" Y Lợi Á đột nhiên hỏi: "Thi thể nặng như vậy ngươi cũng có thể cõng đi, mà lại không phát ra một chút âm thanh nào."

"Ta không phải..."

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào." Y Lợi Á bỗng nhiên cười nói.

"Nghỉ ngơi một lát đi." Viêm ngồi xuống.

Y Lợi Á cũng ngồi xuống, ôm cánh tay cuộn tròn lại thành một đoàn, sau đó hỏi: "Bọn chúng thật sự sẽ không phát hiện bị thiếu một thủ vệ sao? Hay là..."

"Ngủ."

"Được..."

Sáng sớm hôm sau, có hai thủ vệ đến thay ca, khi bọn họ tuần tra theo thường lệ thì phát hiện có một khối thi thể dơ bẩn đang nằm sấp trên mặt đất.

Một thủ vệ ngay lập tức kéo căng cổ họng kêu to: "Tối hôm qua là ai trực đêm? Tại sao không thu dọn tử thi này lại, mà chỗ nào cũng ném!"

"Phạm nhân này là ở nhà giam nào?" Một người khác có vẻ cẩn thận hơn một ít: "Ăn mập đến như vậy."

Viêm cố ý đặt thi thể ở một nơi cách nhà giam không xa cũng không gần, như vậy có thể nghe được động tĩnh ở bên trên.

"Ôi! Thật là hôi! Toàn là mùi nướ© ŧıểυ!"

"Tên kia, mau tới dọn thi thể này đi! Chờ lát nữa, mặt trời lên sẽ bốc mùi chết mất." Thủ vệ lớn tiếng gọi lao dịch phụ trách dọn dẹp.

Nhóm lao dịch đi tới, ba chân bốn cẳng mà nâng thi thể đi.

Nghe đến đó, Y Lợi Á thở phào nhẹ nhõm, nói với Viêm: "Bọn họ quả thực không phát hiện!"

"Thủ vệ nơi này chủ yếu là binh lính đẳng cấp thấp nhất, mỗi ngày đều đối mặt với những phạm nhân chắc chắn phải chết không được sống, nghe những tiếng kêu rên chói tai, ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, vốn dĩ tâm tình đã rất kém." Viêm nói: "Cho dù bọn họ biết đây là một khối thi thể đáng ngờ, nhưng chỉ cần nơi này không có phạm nhân thất lạc, bọn họ cũng sẽ không đi kiểm tra đối chiếu thân phận thực sự của thi thể để tự rước lấy phiền toái."

"Tháp tử tù này đúng thật là đáng sợ, lối vào ở dưới mặt đất còn chưa nói, đã vậy còn là cửa bằng cơ quan." Viêm nói tiếp: "Nhưng cũng chính vì nguyên nhân như vậy, cho nên nó có một nhược điểm trí mạng, đó chính là canh phòng lỏng lẻo."

"Ngươi nói không sai!" Y Lợi Á gật đầu một cái thật mạnh.

Cho dù trong tay của chúng ta có chìa khóa, cũng chưa chắc có thể thông qua cánh cửa bằng cơ quan đó mà ra ngoài được." Viêm lấy chìa khóa được dấu ở đai lưng ra nói: "Nhưng có chiếc chìa khóa này, ta có thể chuồn ra ngoài tới phòng của thủ vệ tìm kiếm đồ ăn. Mỗi đêm, bọn họ đều uống say bí tỉ, dù cho có mất một miếng thịt cũng sẽ không phát hiện được."

"Dị Hương... Không, Thuần Vu Viêm, ngươi quá lợi hại."

"Gọi ta là Viêm được rồi." Viêm mỉm cười nói. Còn có một nguyên nhân không thể bỏ trốn mà hắn không thể nói cho Y Lợi Á.

Đó chính là —— "Tất cả những thứ này có thể là một cái bẫy."

Ô Tư Mạn cố ý phái thủ vệ xuống dưới nộp mạng, để dụ hắn chạy trốn, tiếp theo lại tạo ra thêm các rắc rối.

Nghĩ đến Ô Tư Mạn quỷ kế đa đoan, loại chuyện này rất có khả năng sẽ phát sinh.

"Được, Viêm." Y Lợi Á đi tới ngồi xuống bên cạnh Viêm, lấy ra túi đồ ăn nói: "Chúng ta ăn chút gì đó đi, ta đói bụng lắm rồi."

Vừa sợ hãi lại vừa khẩn trương mà vội vàng cả một đêm, ngay cả một giọt nước cũng chưa được uống. Hiện tại vừa thả lỏng, hai người mới cảm thấy đói đến mức bụng kêu ùng ục.

"Ừ." Viêm gật đầu. Y Lợi Á chia bánh nướng cho hắn.

Sau khi ăn xong, hai người thu dọn túi đồ ăn lại, tự mình nằm xuống nghỉ ngơi.

Đến buổi tối, Viêm lại giống như một con mèo chuồn ra khỏi nhà tù. Hắn đi tới phòng thủ vệ trộm thịt lạc đà khô, còn tiện thể lấy thêm một túi rượu sữa dê."

Hai người ở trong nhà tù ăn uống thật vui vẻ, không khí thật giống như là ăn tết.

Ban đêm, uống đến say chuếnh choáng, hai người vừa nằm xuống đã lăn ra ngủ, Y Lợi Á còn phát ra tiếng ngáy khò khè...

Giữa trưa ngày hôm sau, mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, thật giống như đặt một cái lò nướng ở trên miệng hố, dù là hơi nóng hay là ngọn lửa cũng đều phun toàn bộ về phía dưới.

Y Lợi Á bị ngọn lửa nóng hầm hập đánh thức, hắn nhìn qua Viêm, Viêm vẫn quay mặt vào tường nằm yên như cũ.

"Viêm! Hôm nay nóng quá, dậy uống nước đi!" Y Lợi Á đi qua khẽ đầy đẩy đầu vai của Viêm, nhưng Viêm lại không hề phản ứng.

"Viêm? Mau tỉnh lại." Y Lợi Á lật người Viêm lại, liếc mắt một cái đã nhìn thấy mu bàn tay phải của hắn sưng phù lên, kèm theo cả nắm tay cũng đã bị nhiễm một vùng đỏ như lửa trông rất chói mắt.

"Nguy rồi! Là kiến Hỏa Nha!"

Kiến Hỏa Nha là một loại kiến toàn thân màu đỏ thẫm, có vằn hoa, ngoài ra nó còn có hai cái răng như cái kiềm có chứa chất độc. Đừng thấy đầu nó không lớn, nhưng độc tính của nó lại giống như bò cạp vậy.

Hơn nữa chất độc của nó có thể làm người ta sốt cao không lùi, tiếp đó sẽ tổn thương đến đại não cùng các cơ quan nội tạng. Nếu như đắp băng hạ nhiệt độ là có thể trì hoãn độc tính thì ngược lại hiện tại mặt trời nóng hừng hực trên không sẽ làm chất độc lan ra nhanh chóng trong cơ thể Viêm.

Y Lợi Á không chút do dự dùng miệng hút máu độc trên miệng vết thương của Viêm rồi nhổ ra. Nhưng thật dễ dàng nhận thấy chất độc đã xâm nhập vào trong cơ thể. Sắc mặt Viêm tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, không có ý thức.

Đối với việc này Y Lợi Á đúng là bó tay không có biện pháp, hắn đành duỗi tay vào tầng tầng lớp lớp đai lưng bằng da, moi ra một cái còi được tinh luyện đơn giản bằng xương màu trắng như tuyết.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, thổi còi.

Quai hàm hắn phồng lên, cái còi lại không phát ra một chút âm thanh. Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một con chim ưng lông trắng như tuyết. Nó ở trên hố lao xoay hai vòng sau đó lại bay về phía tây.

Chiếc còi này là được chế tạo đặc biệt, âm thanh nó phát ra chỉ có chim ưng mới có thể nghe thấy.

Làm xong việc, Y Lợi Á ngồi canh giữ ở bên cạnh Viêm, lấy chút nước từ túi bằng da dê vẩy vào trên trán Viêm giúp hắn hạ nhiệt độ.

Mặc dù hai mắt Viêm nhắm nghiền, nhưng ý thức của hắn vẫn luôn trôi nổi ở cảnh trong mơ và hiện thực...
« Chương TrướcChương Tiếp »