Chương 10-2: Báo ân 10 (tt)

Edit: Lưu Đạn

Lệ Nhuận Du cúi đầu, hôn lên khóe môi nàng như trấn an, đồng thời

nói

tiếp: “hiện

tại, cửa lớn ta

khôngra, đối với bên ngoài ta

không

biết được thế nào, cũng

không

có hứng thú, chỉ muốn biết về nàng, trước kia nàng ở đâu, gần như có nơi nào tốt để

đi, phụ mẫu, huynh đệ, tỷ muội thế nào, bọn họ có tốt với nàng

không, các chàng

trên

bên cạnh có ý với nàng

không. Nàng sinh ra

đã

xinh đẹp đến như vậy, minh châu tốt nhất thế gian cùng tuyết trắng đầu mùa cũng

không

bì được với nàng, cuối cùng nàng lại chịu oan ức gả cho

một

kẻ tàn phế như ta, Mật Nhi, ta muốn biết trong lòng nàng

đang

muốn cái gì, cho dù là sao

trên

trời, ta cũng liều mạng hái xuống cho nàng.”

Những lời âu yếm này của

hắn

vô cùng làm động lòng người, Mật Nhi hai tròng mắt ung đầy nước, đôi môi đỏ bừng hôn lên mặt

hắn,

thì

thầm: “Thϊếp

đã

nói

rồi, thϊếp cái gì cũng

không

cần, thϊếp chỉ cần chàng.” Lại

nói. “Nhà thϊếp ở rất xa, phụ mẫu đều

không

còn, chỉ còn

một

ca ca chăm sóc thϊếp. Là ca ca để thϊếp đến tìm chàng, chăm sóc chàng cả đời…”

“Vậy nàng

thì

sao?” Lệ Nhuận Du ôn nhu lau nước mắt của nàng, kiên nhẫn hỏi.

“Thϊếp đương nhiên là nghe lời ca ca rồi.”

Lệ Nhuận Du cười rộ lên “Nàng liền

không

có ý kiến gì sao?”

Nếu chỉ là nghe lời ca ca mà chấp nhận gả cho mình,

hắn

nên làm gì đây?

Nghĩ đến đây, đôi mắt dịu dàng của

hắn

nhiễm chút sầu bi ai, nghe Mật Nhi

nói: “Lòng thϊếp đương nhiên là vui mừng rồi, chàng

anh

khí như vậy, người lại tốt, đối với thϊếp tốt nhất, chỉ có thể có

mộtmình thϊếp.”

Lời này tràn đầy tính tình đứa hài tử mà lạ cũng đầy bà đạo làm cho

hắn

càng thêm vui sướиɠ,

nhẹnhàng nâng mặt nàng kên “thật

không?”

“Đương nhiên là

thật

rồi.” Mật Nhi xoay người lại ôm

hắn, cười hì hì.

Có điều nhớ đến chuyện cũ nào đó, Mật Nhi chau mày, bất mãn nhìn

hắn, “Chuyện thϊếp

đã

nói

xong, bây giờ nên

nói

chuyện của chàng

đi.” Nàng vậy mà lại

không

quên chuyện năm đó

hắn

muốn tặng nàng cho Dương nhị tiểu thư mà

hắn

tâm tâm niệm niệm.

“Ta sao?” Lệ Nhuận Du cũng nhớ đến chuyện cũ, khuôn mặt tuấn lệ

hiện

ra ý cười nhạt, nhìn đến Mật Nhi

đang

không

yên lòng, dính chặt vào vai

hắn, đôi đồi núi tuyết bị

hắn

mυ"ŧ liến đầy nước trong suoort cũng run rẫy cọ cọ vào ngực

hắn, Lệ Nhuận Du sao còn

không

biết được trong lòng tiểu lẳиɠ ɭơ này

đang

nghĩ gì, cười khẽ véo lấy chóp mũi nàng

nói

“Ta sao nghe như thấy có múi dấm chua?”

“Có sao?” Mật Nhi nằm trong lòng

hắn

vặn vẹo

không

ngừng ngử

hắn.

Nhận thấy cự vật cắm trong cơ thể nàng ngo ngoe động đậy, Lệ Nhuận Du thương tiếc nàng, ôm eo nàng lại, cười

nói: “nàng chính là tiểu hồ ly, dễ bán dấm chua như vậy, lại còn thích chạy loạn như vậy, nếu mà ngày nào đó chạy mất vậy ta biết

đi

đâu tìm nàng?”

Mật Nhi bĩu môi: “Thϊếp mới

không

ghen.”

“Vậy nàng thích ăn gì?” Lệ Nhuận Du lại xoa ngực nàng,

nhỏ

giọng

nói, “gậy th*t lớn? hay vẫn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa ấm nóng lại đặc sệt?”

Mật Nhi xấu hổ mà trốn trong ngực

hắn

“Điều thích”

Lệ Nhuận Du nghe vậy cười khẽ: “Sáng sớm ngày mai, tướng công

sẽ

để nàng ăn đến no bụng nha.” Thấy Mật Nhi gật đầu,

trên

mặt lại nổi hai đóa hồng nhạt,

hắn

càng

yêu

thích

không

muốn buông tay, nhất thời bàn tay to lớn xoa nắn hai đôi mật đào thành hình dạng khác nhau.

“Đừng thấy Lệ gia lớn như vậy, người

thật

sự

thuộc về Lệ gia lại

không

nhiều, trừ tổ mẫu ra, chỉ còn lại ta và huynh trưởng.”

hắn

nói

“khi ta năm tuổi

thì

cha mẹ ta qua đời, trong trí nhớ của ta, bọn họ rất ân ái, chưa bao giờ cãi nhau, cha ta rất thương nương. Thành thân bao năm cũng chỉ có duy nhất mình nương,

không

nạp thêm thϊếp thất, sau hai người ra ngoài làm việc, gặp nạn

trên

tàu rồi rời

đi, nên là tổ mẫu chăm sóc chúng ta, do là là người

nhỏ

nhất nên nãi nãi thương ta nhiều hơn

một

chút.”

nói

đến đây, Lệ Nhuận Du chậm rãi dừng lại, lại hỏi Mật Nhi ở trong lòng mình “Nàng xinh đẹp như vậy, nếu ta là ca ca của nàng, khẳng định

sẽ

đem nàng nhốt lại,

không

cho phép nam nhân khác khi dễ nàng.”

nói

lời này xong liền khơi dậy dục tính, động thân thẳng lưng cọ cọ nàng vài lần, Mật Nhi chịu

khôngđược, mềm mại rên rĩ

nói

“Chàng

không

thể khi dễ ta.”

Lệ Nhuận Du cuối đầu hôn khóe môi nàng, ôn nhu

nói

“Là tướng công thương nàng.”

nói

xong mạnh mẽ xâm phạm,

một

lượng nước mật trong suốt tuôn trào, đem hai mảnh thịt lộ bên ngoài ướt đẫm trong suốt.

Vòng eo Mật Nhi chua xót, nghĩ muốn khép chân lại, Lệ Nhuận Du lại sờ soạng đến hoa châu

ẩn

sâu trong hoa huy*t, đầu ngón tay thô ráp nhấn mạnh vào làm cho mật dịch tức khắc phun ra, dính lên vòng eo tinh tráng, bụng, ngực thậm chí là

trên

mặt của

hắn

cũng dính

không

ít.

Mật Nhi xấu hổ che mặt lại, Lệ Nhuận Du cố ý trêu đùa nàng, thầm

thì

bên tai nàng: “Nàng còn

khôngchịu nhận mình là tiểu da^ʍ oa, côn th*t của tướng công nàng ăn hết rồi còn chưa thỏa mãn, dùng tay nàng cắm vào

đi, sờ nó, dâʍ ɖị©ɧ của nàng liền chảy ra.”

Đêm nay, trước khi ngủ Lệ Nhuận Du liền đem hoa huyện no nớt của Mật Nhi liếʍ hút đến

không

còn

một

mảnh, làm cho trong miệng

hắn

toàn là mùi vị nữ tính của nàng, có điều

hắn

làm như vậy

mộtphần là động tình,

một

phần là có thường. Sáng hôm sau, Mật Nhi bị

hắn

liếʍ tỉnh, hai chân bị đẩy cao lên ép vào ngực chính mình, mà giữa hai chân có cái đầu

đang

chôn sâu trong đó.

Đầu lưỡi nóng bỏng chọc ghẹo từng luồng xuân dịch trong cơ thể mỹ nhân tuôn trào ra ngoài,

hắnngậm trong miệng nhưng

không

nuốt xuống, sau đó liền giữ chặt ót Mật Nhi kiên nhẫn bón từng chút

một

vào miệng nàng.