Chương 12: Báo ân 12
Edit: Lựu ĐạnThu qua đông đến, rất nhanh
đã
đến ngày cuối năm.
Mật Nhi đến bên cạnh Lệ Nhuận Du cũng
đã
nửa năm, nửa năm này, mỗi ngày hai người gắn bó keo sơn, càng thêm thân mật, Lệ Nhuận Du cũng
không
thể cách rời nàng dù chỉ là
một
chút.
Thậm chí có vài lần
hắn
làm chuyện xấu trước mặt Trương ma ma, chân để dưới gầm bàn
nhẹ
nhàng nâng lên bé lấy váy mỹ nhân ngồi đối diện, đem ngón chân thô to của mình cắm vào tiểu huyệt non nớt của nàng, sâu sâu cạn cạn, nặng nặng
nhẹ
nhẹ
cọ sát tiểu khố của nàng, chọc tiểu mỹ nhân ẩm ướt cả đệm ghế, làm cho Mật Nhi bất mãn trừng mắt với
hắn, lại làm cho nam nhân càng thêm mạnh mẽ trêu chọc.
Nếu mắt Trương ma ma nhạy bén, chắc chắn là
sẽ
nhận ra vị phu nhân nũng nịu trước mắt này
đangdần mất khống chế, chỉ tiếc, căn bản Trương ma ma lại
không
chú ý biết được cảnh xuân sinh động ướŧ áŧ dưới gầm bàn này, chỉ nhận thấy phu nhân tiếng
nói
có chút khàn khàn, quan tâm hỏi: “Trời gần đây trở lạnh, phu nhân cẩn thận kẻo dính cảm lạnh.”
Giọng
nói
vừa bật ra,
một
chiếc đũa rơi xuống đất lạch cạch
một
tiếng.
“Để nô ty nhặt lên.” Trương ma ma đến gần
nói.
“không
cần.” Mật Nhi vội vàng mềm mại nên lời muốn che dấu “Để tự tôi nhặt là được.”
Trương ma ma nhìn phu nhân chậm rãi khom người, chậm chạp nhặt chiếc đũa lên, bất qua lúc này
trêntrán
đã
nổi lên
một
lớp mồ hôi mỏng, Trương ma ma trong lòng nghi ngờ, trong lòng tràn đầy suy nghĩ
đi
đến phòng bếp đổi đôi đũa khác.
Người vừa
đi
khỏi, thân thể Mật Nhi lung lay như sắp ngã, thiếu chút là ngã xuống, đôi tay mạnh mẽ của nam nhân vững vàng ôm lấy nàng, bàn tay to lớn thong thả
đi
vào thăm hoi hoa môi
đang
co rút trong tiểu khố lộn xộn ướt đẫm của nàng, khóe môi chứa đựng ý cười “Nha đầu mệt rồi sao?”
Mật Nhi nào còn có thể có tâm tình
nói
chuyện linh tinh được, đầu dựa vào vai
hắn
cắn góc áo,
nhỏgiọng rên rĩ “Mau, mau cho thϊếp
đi.”
Lệ Nhuận Du vỗ
nhẹ
lưng nàng “không
cần vội, ăn cơm trước
đi, chờ trở về phòng, tướng công lại tiếp tục thương nàng.”
Mật Nhi nằm trong ngực
hắn
không
yên phận vặn vẹo thân mình
nói
“không
sao, bây giờ co thϊếp ngay
đi.” Tay
nhỏ
nắm lấy cổ áo
hắn, mặt đỏ bừng giống như nắng chiều ngập tràn ngoài cửa, đẹp đến động lòng người, đôi môi
nhỏ
đỏ tươi dẫu cao lên: “Tướng công, người ta muốn ăn côn th*t to lớn cứng rắn của chàng.”
“Nàng ăn miếng thịt này trước
đi.” Lệ Nhuận Du dùng đũa của mình gắp lên
một
mảnh thịt cá, cho vào miệng nhai, nước bọt cùng thịt lẫn lộn rồi đưa đến miệng nàng. Mỹ nhân ăn phát ra tiếng chép chép, nước bọt từ khóe môi chảy ra ngoài, Lệ Nhuận Du có chút mất khống chế, cúi đầu hôn hôn nàng rồi
nói“Ăn ngon
không?”
Mật Nhi dựa vào ngực
hắn
khẽ gật đầu.
“Ăn ngon vậy
thì
ăn nhiều hơn
một
chút.” Lệ Nhuận Du
nói
thêm.
hắn
cho nàng ăn bốn năm lần như vậy mới chịu buồn mỹ nhân
đang
thở hổn hển trong ngực mình ra, lại rất kiên nhân mà lau vụn thịt cùng nước bọt
trên
khóe môi nàng “Xem ra cái miệng
nhỏ
phía
trên
này
đã
được cho ăn no rồi, chờ về lại phòng tướng công
sẽ
đem miệng
nhỏ
bên dưới của nàng cho ăn đến no nê, nha đầu, có được
không?”
“Được ~~~” Mật Nhi
nhẹ
nhàng
nói, thân thể bị đùa bỡn đến mềm nhũn
không
nhìn ra được bộ dáng.
Lệ Nhuận Du vẫn kiên nhẫn sờ soạng nàng “Nha đầu, nha đầu à, có thích tướng công làm như vậy với nàng
không?”
“Vui, thích.”
“nói
cho đàng hoàng
một
chút, bằng
không
sẽ
để cho Trương ma ma nhìn thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ của nàng đó.”
Mật Nhi trốn trong ngực
hắn
lẩm bẩm “Người ta thích tướng công đem côn th*t to lớn của chàng nhét vào miệng Mật Nhi, cái miệng bên dưới, còn, còn có miệng
nhỏ
phía sau nữa, ưm ưm, còn có ngực Mật Nhi nữa, cũng thích bị tướng công ăn vào miệng, buổi tối còn sờ sờ, còn vuốt ve để ngủ.”
“Còn gì nữa?”
“Bị tướng công chơi cho đến phun nướ© ŧıểυ, còn muốn đem miệng
nhỏ
cắm chặt
không
buông ra, tướng công
thật
không
biết tốt xấu, người ta đến quỳ thủy cũng
không
buông tha.” Mỹ nhân trong ngực mê mang khép hờ đôi mắt, khóc thút thít tố cáo
hắn
“không
cắm hết vào, mà, mà lại cọ mấy chỗ gần miệng
nhỏ
bên dưới, da đều bị chàng cọ đến rách.”
“Vậy là nàng
không
muốn được tướng công cắm vào à?”
“Muốn, muốn.”
Trương ma ma vốn dĩ chỉ định vào bếp lấy đôi đũa khác ra, kết quả lại
không
cẩn thận làm đổ gác đồ ăn
trên
bếp, chờ đến khi dọn dẹp chạy đến phòng ăn
thì
đã
không
còn thấy bóng dáng hai người đâu, chỉ là chỗ phu nhân ngồi có vệt nước vàng nhạt, trong lòng Trương ma ma có chút nghi ngờ, đến khi nhìn thấy chén trà
trên
bàn bị đổ, lúc này mới hiểu ra, cũng
không
còn nghĩ nhiều liền nhanh tay dọn dẹp bàn ăn.
không
nghĩ được ngay chính lúc này, trong phòng cách vách
đang
trình diễn
một
màn dâʍ ɭσạи điên cuồng.
Chú chim
sẽ
dừng lại len lén nhìn vào cửa sổ khóa chặt, mơ hồ có thể thấy được, màn giường run bần bật,
một
đôi bóng người
trên
dưới dính chặt vào nhau, thân thể trắng bóng bị giấu bên dưới, chỉ nghe được tiếng nỉ non mềm mại của nữ nhân, lại thấy nam nhân mấy lần thẳng lưng đâm đến, lại nghe được tiếng nước ồm ọp trong hoa cốc vang ra.
côn th*t sưng ta hết rút ra rồi lại hung hăng
đi
vào, đem khăn trãi giường làm ướt đẫm, mỹ nhân cả người trắng hồng trần trụi dán chặt
trên
ngực cứng rắn của nam nhân, kêu rên mềm mại.
“Nhuận Du, Nhuận Du, a a a ư a…
nhẹ
chút, thϊếp chịu hông nổi nữa, Nhuận Du a đừng chạm vào nơi đó.”
Lệ Nhuận Du lại cố ý chống côn th*t cọ cọ vào vách thịt trong hoa huy*t mềm mại của nàng. Thẳng lưng mà động vài lần, Mật nhi cúi đầu cắn vai
hắn,
một
dòng nước xuân ngào ngạt phun ra, làm côn th*t
hắnhoàn toàn ướt đẫm,
hắn
một
chút cũng
không
giận, khóe môi cong thành nụ cười tươi “Nha đầu, nàng cũng nếm thứ
một
chút
đi.”
hắn
kéo gương mặt Mật Nhi xuống dưới, đem những thứ dính
trên
đó đưa thẳng vào miệng nàng.
Mật Nhi hiểu
rõ
ý tứ của
hắn, ngoan ngoãn mà đưa lưỡi ra liếʍ láp “Ăn ngon, tướng công.”
Biệt Xuân Viện là khoảng trời
nhỏ
của phu thê hai người, Lệ Nhuận Du
không
lúc nào là
không
nghĩ đến chuyện đem côn th*t của mình chôn trong cơ thể mỹ nhân, mặc dù có mềm cũng
không
chịu đem chất trắng đυ.c bên trong bắn ra ngoài, thường khiến cho huyệt
nhỏ
của Mật Nhi chứa chấp
hắn
đến căng phồng, ngoài miệng
thì
khóc lóc xin tha, nhưng thân thể
thì
lại dính chặt dưới hai chân
hắn, hoa huy*t ướt đẫm chủ động ngậm lấy côn th*t hoặc là ngón tay của
hắn. Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương