Chương 4: Báo ân(4)

edit: Lựu Đạn

Bỏ sức mười ngày, Mật Nhi biến thành Phùng Mật, Lệ nhị thiếu phu nhân danh xứng với

thật, tất cả là nhờ vào

sự

sắp xếp của lão tam.

Từ ngày lão tam đưa Mật Nhi đến gặp Lệ Nhuận Du, thuận tiện

nói



vài chuyện, muốn mất cái đuôi ở mông

thì

chỉ còn cách

đi

báo ân.

Mật Nhi vốn nghĩ chỉ cần làm

hắn

hồi phục đứng dậy được

thì

chính là báo ân xong, nhưng lão tam lại muốn nàng hầu hạ Lệ Nhuận Du, để cho

hắn

được cảm nhận tư vị nữ nhân.

Thân là hồ tộc, trời sinh

đã

am hiểu mị thuật, Mật Nhi này chỉ là tiểu hồ ly ngốc nghếch, cái gì cũng

không

hiểu, lão tam đành tự mình dạy nàng, cho nàng

một

quyển đông cung bí thuật, để nàng dựa vào nội dung trong đó mà làm theo, nhất định phải làm Lệ Nhuận Du dục tiên dục tử.

Dạy bảo mọi thứ

đã

xong, lão tam bèn làm phép che giấu chiếc đuôi của nàng, đặt ra câu chuyện về mẫu tử Phùng gia, làm hết thảy trở nên trôi chảy tự nhiên.

Chờ đến đêm thành thân hôm đó, Mật Nhi nhớ đến lời dạy bảo của ca ca, trước là cởi xiêm y, xốc chăn của tên nam nhân lạnh lùng kia chui vào trong, hai cái chân

nhỏ

nhất định phải quấn chặt hai chân đơ cứng của

hắn.

Từ bàn chân đến háng

hắn

rất lạnh, Mật Nhi

thật

vất vả lắm mới làm cho

hắn

ấm lên, lại hưng phấn ngủ

không

được, giương mắt nhìn lòng ngực

hắn

hít thở đều đều, đôi mi dài rậm còn run rẫy, có thể thấy được

hắn

còn chưa ngủ.

Mật Nhi dựa lên ngực

hắn,

nhỏ

giọng

nói

“Tướng công, thϊếp gọi chàng là tướng công được

không?”

“Thϊếp gọi là Phùng Mật, nhũ danh là Mật Nhi, về sau chàng gọi thϊếp là Mật Nhi nhé, thϊếp rất thích nghe.”

“Năm nay thϊếp mười sáu tuổi,”

yêu

quái cùng người phàm tuổi

không

giống nhau, Mật Nhi có chút mê mang, “Nhà thϊếp ở rất xa Thượng Dương, thϊếp gả cho chàng, sau này thϊếp

sẽ

toàn tâm toàn ý đối tốt với chàng, nếu chàng vui vẻ có thể

nói

chuyện vài lời với thϊếp

không?”

Mấy năm nay, trong viện chỉ có Lệ Nhuận Du cùng gả sai vặt,

hắn

đã

ép buộc mang hết nha hoàn đuổi ra ngoài, bây giờ lại có

một

tiểu nương tử như hoa như ngọc tiến vào, so với nhưng nữ nhân lúc trước

hắn

gặp qua

thật

xinh đẹp hơn nhiều.

Lệ Nhuận Du cuối cùng cũng chịu mở mắt, đôi con ngươi đen nhánh khẽ động, tựa như nhìn nàng mà cũng tựa như nhìn vào hư

không, đến cùng cũng

không

nói

một

lời nào, Mật Nhi lại nâng mặt lên nhìn

hắn, để cho hai mắt

hắn

nhìn thẳng vào mắt mình “Tướng công, chàng có gì định muốn

nói

với thϊếp sao?”

Lệ Nhuận Du nhìn chăm chăm vào đôi môi đỏ xinh

đang

mấp máy trước mắt, chậm rãi nhắm mặt lại.

Mật Nhi biết

hắn

không

muốn

nói

chuyện,

không

hề ép

hắn, vẫn như cũ ôm chặt lấy

hắn

dần dần ngủ say.

Đến nửa đêm, nàng lại bị tiếng động bên cạnh đánh thức, mở mắt ra chính lf nhìn thấy Lệ Nhuận Du xoay người muốn xuống giường, hai chân đều nặng nề dính chặt

trên

giường, có kéo thế nào cũng

không

được,

trên

trán nổi lên tầng mồ hôi mỏng, thở dốc

không

ngừng, hiển nhiên

không

nghĩ làm người thức giấc.

Đột nhiên thân thể được nâng lên, kề sát là

một

khối thân thể thơm ngát mềm mại, khuôn mặt Lệ Nhuận Du nghẹn hồng, giọng

nói

ấm ách “Tránh ra, cút!!”

hắn

muốn nàng tránh ra, Mật Nhi lại nhìn

hắn

nghẹn đến lợi hại, biết

hắn

muốn làm gì, phía sau lót

mộtcái gối cho

hắn

dựa, mang bô xi để giữa hai chân

hắn, Lệ Nhuận Du mắt thấy muốn đá văng

đi

như lại đá

không

được, dứt khoát đưa tay đẩy nàng ra.

Mật Nhi bị

hắn

đẩy ngã nằm

trên

mặt đất, kêu khẽ

một

tiếng, nhưng lại làm cho Lệ Nhuận Du cảm thấy có lỗi, động môi mà nhìn nàng.

Ban đêm đen như mực, khuôn mặt nàng trơn bóng mềm mịn, đầu vai trần trụi tuyết trắng,

một

đôi ngực đầy đặn căng tràn yếm đỏ, tựa hồ như thấy được màu hồng của đóa hoa, làm cho người ta hận

không

thể lấy ra mà đùa bỡn.

“Tướng công!” Giọng

nói

của Mậ Nhi có chút ủy khuất.

Lệ Nhuận Du dời mắt, tiếng

nói

khô khốc, chậm rãi

nói

“ Đứng lên

đi.”

Mật Nhi biết

hắn

không

tức giận, nhanh vỗ mông đứng dậy, Lệ Nhuận Du lại

không

thèm liếc mắt nhìn nàng

một

cái. Xẩy ra mấy chuyện vụn vặt này ý muốn

đi

tiều của

hắn

cũng chạy

đi

mất, muốn nằm xuống ngủ tiếp, liền có thứ gì đó chen chút vào giữa hai chân của

hắn,

không

ngờ kéo dây thắt lưng bên hông

hắn

cuống, túm lấy cự long

đang

ngủ say kéo ra ngoài.

Tiểu nhân nhi xinh đẹp dựa vào đùi

hắn, miệng

nhỏ

không

ngừng vang tiếng xi xi, muốn giúp

hắn

đingoài.

Cuối cùng Lệ Nhuận Du cũng

đi

ngoài được,

hắn

và nàng đều nghe được



ràng, tiếng nước rì rào chảy vào miệng bô xi, lần này lăn lộn gần đến sáng, ánh ban mai ngoài cửa sổ cũng lấp ló sáng ngời, Mật Nhi ôm

hắn

về giường, lại giúp

hắn

đắp chăn cẩn thận, bên dưới chăn bốn chân trơn bóng quấn chặt lấy nhau, mặc cho ai cũng

không

thể tách rời.

Ngủ đến

một

hồi, Mật Nhi cảm thấy lòng bàn tay ướt nước, liền sờ lên mặt gã nam nhân,

hắn

vậy mà lại cắn chăn

không

rên

một

tiếng

âm

thầm rơi lệ.

Chỉ có bản thân

hắn

mới hiểu vì sao lại rơi nước mắt, nhận ra Mật Nhi

đang

to tròn đôi mắt nhìn

hắntrong đêm tối, dôi mắt cực kỳ sáng trong, bên trong

ẩn

chứa



ràng ý tứ quan tâm, Lệ Nhuận Du chậm rãi buông góc chăn, hàm rằng

thật

sự

thấy ê ẩm.

“Nàng tên là gì?”

hắn

mở miệng hỏi, chỉ là giọng mũi nhàn nhạt, nhưng vẫn



ràng,

âm

điệu cũng rất trong sáng.

Mật Nhi nhớ đến thời gian ba tháng sống cạnh

hắn,

hắn

đều ôm nàng nằm

trên

giường ăn quả giải nhiệt, hoặc là nằm dưới giàn nho, từng chùm nho no đủ,

hắn

rướn cổ thon dài lên là có thể ăn được, thường thường ăn

một

nữa còn lại

sẽ

đút cho nàng.

Những kí ức đó với nàng là hồi ức tốt đẹp nhất,. bây giờ đối mặt với khối thân thể như cái xác

khônghồn, nàng cũng

không

thấy sợ hãi, nàng thân mật cọ vào người

hắn,

âm

thanh mềm mại

nói

“Mật Nhi.”

“Mật Nhi.” Lệ Nhuận Du

nhẹ

nhàng kêu tên nàng, cái gì cũng

không

nói, nhưng Mật Nhi biết đây là

hắnđã

nhớ

thật

kỹ tên nàng.

“Tướng công.” Mật Nhi ôm eo

hắn

“”Chàng thích ta sao?”

Lệ Nhuận Du động động môi “Ngủ

đi.”

Ngủ

một

giấc đến hừng đông, đến lúc này nha hoàn bà tử gác cửa bên ngoài

nhẹ

nhàng

nói

vào trong “Nhị gia, phu nhân?” Ý hoier họ có muốn người vào hầu hạ hay

không.

Mật Nhi từ chối, Lệ Nhuận Du lại

nói

“Cao Tân.”

hắn

muốn Cao Tân đến hầu hạ.

Edit: Lựu Đạn

Nhưng Cao Tân

đã

bị lão phu nhân sắp xếp đến biệt viện, Mật Nhi nhìn đôi mắt ảm đạm của Lệ Nhuận Du,

không

đành lòng

nói

“Thϊếp

đi

xin lão phu nhân cho Cao Tân về đây hầu hạ chàng nhé.”

“Bỏ

đi.” Lệ Nhuận Du

không

cho nàng

đi.

Mật Nhi khó hiểu

nói

“Chàng

không

thể

không



hắn, sao lão ohu nhân lại đưa

hắn

đến nơi khác?”

Lệ Nhuận Du nhìn tiểu nương tử như hoa như ngọc trước mắt, trong lòng hiểu



sự

sắp xếp của lão phu nhân.

hắn



một

người tàn phế, thú thê tử vào cửa

không

phải để làm chuyện đó mà là ý của lão phu nhân muốn

hắn

có ý nghĩ đối với nương tử xinh đẹp như vậy

hắn

sẽ

chết tâm

không

có cách nào muốn tìm đến cái chết nữa.

Nhưng đối với nữ nhân mà

nói, đẹp

không

phải là chuyện tốt,

không

thể tìm được chút an ủi thương

yêu

trên

người trượng phu bị tàn phế như vậy, tâm tư rất dễ chạy đến

trên

người kẻ khác.

Tôn tử mà lão phu nhận

yêu

quý nhất chính là

hắn, cũng vì muốn bảo vệ thanh danh của Lệ gia,

khôngcho nam nhân khác tiến vào bên trong biệt viện, nhưng cũng

không

cho quá nhiều nữ nhân đến, đại hôn của Lệ Nhuận Du cũng chỉ sắp xếp

một

lão bà tử chính là vυ" nuôi khi xưa của Lệ Nhuận Du, Trương ma ma.

Mật Nhi lớn lên xinh đẹp, từ lỗ chân tóc cũng toát ra mùi hương, nàng luôn bên cạnh Lệ Nhuận Du,

nóichuyện giải sầu cùng

hắn, cũng hầu hạ

hắn

đi

ngoài ban đêm, tối hôm qua cũng làm

một

hồi, chỉ là Lệ Nhuận Du đối với nàng vẫn là….

Đến lúc tắm gội buổi tối, trong phòng hầm hập hơi nước ấm áp, mờ mịt đến nổi mắt người mở

khôngra, biết nàng chưa

đi, Lệ Nhuận Du

nói

“Để nàng làm

đi.”

Trương ma ma khó xử nhìn tân nương tử….

Mật Nhi lại đẩy bà ra ngoài, đóng chặt cửa lại, Lệ Nhuận Du mở mắt ra thấy nàng

đang

đến gần giọng

nói

liền cứng ngắc “Đứng lại.”

Mật Nhi lại đem quần áo

hắn

cởi sạch, nâng

hắn

nằm vào bồn gỗ, nước ấm thấm vào da thịt làm

hắnphát run lên, nắm chặt bàn tay, rũ mắt xuống, chờ lấy lại được tinh thần

thì

tiểu thê tử của

hắn

đã

đem quần áo lột sạch

không

còn

một

mảnh.

Thâm hình trần trụi của Mật Nhi nhanh nhẹn tiến vào, dán lên người

hắn, hai khối thịt đầy đặn cũng dán lên người

hắn, tay

nhỏ

mềm mại từ dưới nách chạy đến phía trước, chà lau ngực

hắn, rồi lại chà lưng, làm đến mặt đổ mồ hôi, thở dốc bên tai

hắn.

Lệ Nhuận Du ôm nàng dựa vào vách thùng gỗ, hai thân thể lõα ɭồ trắng bóng quấn quýt với nhau trong nước, đôi ngực đẹp biến dạn đủ hình đủ dạng, sóng tình dâng cao, chỉ có cự long giữa hai chân

hắn

là ngủ say

không

thức tỉnh.

Lệ Nhuận Du khó giấu được vẻ ảm đạm trong ánh mắt, nghiêng đầu hôn lên khuôn mặt trắng nõn của nương tử.

“Nhuận Du”

hắn

thì

thầm

nói

“Về sau nàng cũng gọi ta như vậy nhé.”

Mật Nhi kêu

một

tiếng, cười cong cong đôi mắt “thật

là dễ nghe.”

Lệ Nhuận Du rũ mắt nhìn má lúm đồng tiền của nàng, trong lòng chợt ngứa ngáy, trào dâng khó nén, thân thể

thì

lại như vậy, vẫn

không

có phản ứng như cũ. Nhìn đôi ngực sữa trắng nõn xinh đẹp của tiểu nương tử, Lệ Nhuận Du

nói

thêm “Gọi

một

lần.”

“Nhuận Du.” Mật Nhi ngọt ngài gọi tên

hắn.

Lệ Nhuận Du nghe thấy, ý lạnh nơi đáy mắt như dần hòa tan.

Hai người ở phong tắm khoảng chừng

một

canh giờ, chỉ là hôn môi. Vuốt ve, xuân triều lan tỏa khắp nơi, đủ làm người ta say mê đắm chìm.

Chờ nước tắm lạnh

đi, Mật Nhi duỗi tay lấy quần áo, Lệ Nhuận Du nắm bàn tay mềm mại của nàng sờ sờ

một

cái “Để cho ta nhìn.” Ánh mắt

hắn

đầy hơi nước ướŧ áŧ, mi đen dài cũng đọng lại ít nước, lại mang theo

một

loại tà khí

không

nên lời.

Mật Nhi có chút ngượng ngùng, ăn vạ nằm trong lòng

hắn

đánh chết cũng

không

chịu đứng lên, nhưng cuối cùng vần là thỏa mãn ý

hắn, thân thể trần trụi trắng như hoa tuyết đứng dậy trước mặt mắt, Lệ Nhuận Du ngơ ngẩn nhìn ngắm, bỗng nhiên ra lệnh “Đến đây.”

Mật Nhi ngoan ngoãn

đi

đến trước mặt

hắn.

Lệ Nhuận Du đặt nàng ngồi

trên

thùng gỗ, tách hai chân nàng ra, hai tay nàng ôm lấy cổ

hắn

để phòng

không

bị té ngã, lại nhìn

hắn

chầm chậm đến gần, cái đầu đen của

hắn

chui vào giữa chân nàng, đưa cái lưỡi to đầy nóng bỏng liếʍ mυ"ŧ hoa huy*t của nàng, tiếng chậc chậc vnag lên,

một

dòng điện tê dại đánh thẳng đến sống lưng nàng,

thật

sự

muốn lấy mạng mà.

Thể thể Mật Nhi mềm oặc,

không

kiềm chế được muốn ngã xuống, Lệ Nhuận Du nữa thân dưới tàn phế bất động, làm sao có thể đở được nàng, ngược lại còn bị đè mạnh xuống dưới, tiểu thê tử xinh đẹp đáng

yêu

vui thích mà ngồi

trên

mặt

hắn, trong miệng kêu rên “Nhuận Du, Nhuận Du, thϊếp

thật

khó chiuj.”

“không

khó chịu, để ta thương nàng.” Lệ Nhuận Du mở miệng, giọng

nói

khàn khàn, hai mắt đều tràn đầy vẻ dịu dàng.

Bị xuân triều càn quét, Mật Nhi chỉ nhìn thấy hai mắt

hắn

đỏ hồng, mũi cao tinh tế dính

không

ít nước, càng làm

hắn

thêm

yêu

hoặc.

hắn

là người nhưng lại tựa như

yêu, Mật Nhi nghĩ.

Lệ Nhuận Du nằm giữa hai chân nàng, đầu lưỡi to lớn liếʍ lắp mị thịt non nớt dính nước của nàng, bàn tay lại xoa nắn

một

bên mông nàng, khi

thì

vướt ve khi

thì

mân mê trêu chọc,

không

bỏ sót chỗ nào.

ẩn

sâu trong nụ hoa thịt bị

hắn

tùy ý chơi đùa, trêu chọc đến co rút liên tục,

một

lượng lớn dịch trong suốt ngon ngọt chảy ra, đều bị

hắn

cuốn mυ"ŧ hết vào miệng, mà Mật Nhi mềm mại rên rĩ suýt nữa bị

hắn

đùa bỡn đến mất khống chế.

Cuối cùng cũng

không

biết về phòng như thế nào, nửa đêm, Lệ Nhuận Du thức giấc, nhận ra

trên

eo còn có

một

bàn tay ấm áp non mềm ôm lấy,

hắn

đưa tay

nhẹ

sang nắm lấy, hoàn toàn mất ngủ, vuốt ve trêu chọc từng ngón tay của nàng, lưỡi sói lại liếʍ mυ"ŧ lấy mười ngón tay xinh xắn như ngọc, để lại đầy nước bọt, rồi lại rút ra, bàn tay di chuyển đến nơi vật

nhỏ

giữa chân nàng.

Còn chưa động đến

hắn

liền thu tay về, Lệ Nhuận Du ngược lại sờ nắn khuôn mặt của thê tử xinh đẹp, cảm xúc mềm nhẵn, non nót, giống như

một

khối bột mì.

hắn

yêu

thích

không

muốn buông tay, vô cùng luyến tiếc đành rời

đi,

nhẹ

nhàng vuốt ve cằm nàng, trong đêm đen như mực, nhìn

thật

kỹ càng mắt mũi cùng môi nàng,

thật

sự

quá đẹp, cơ hồ đẹp đến nỗi đem xương cốt

hắn

cắt nát.