Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn

Chương 91: C91: Tề Duệ, Nam Nhân Này Thật Khó Hầu Hạ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Rice ☘

"Cô làm gì vậy?"

Tề Duệ sải bước từ trong phòng tắm đi ra, trên người khoác một chiếc áo choàng tắm đơn giản, mái tóc đen có chút ướt sũng, ánh mắt dừng trên điện thoại di động trên tay nữ nhân, thanh âm lạnh như băng rõ ràng không vui.

"Vợ anh gọi đến, vừa nhận được, nhưng lại cúp máy." An Dĩ Nhu mỉm cười, lập tức trả lại điện thoại cho anh.

Mộ Tư Nguyệt gọi điện thoại cho anh?

"Cô đã nói gì với cô ấy!" Sắc mặt Tề Duệ khó coi.

Trên mặt An Dĩ Nhu vẫn mỉm cười yếu ớt như trước, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Duệ, hình như anh rất khẩn trương? Anh sợ vợ anh hiểu lầm chúng ta? "Giọng nói dịu dàng của cô ta giống như đang đùa giỡn, nhưng mà, âm cuối lại cắn hơi nặng.

...... Sợ Mộ Tư Nguyệt hiểu lầm?

Con ngươi Tề Duệ khẩn trương, anh trước đó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, nhưng vừa rồi nghe được tiếng chuông điện thoại di động lại nhịn không được bước nhanh từ trong phòng tắm đi ra.

An Dĩ Nhu thấy anh không trả lời, liền thở phào nhẹ nhõm.

Cô quen biết Tề Duệ bốn năm, nam nhân này thủ đoạn lạnh lùng vô tình, làm sao có thể quan tâ m đến ý nghĩ của một nữ nhân.

"Em lau tóc cho anh..." An Dĩ Nhu dịu dàng, nắm lấy một cái khăn sạch sẽ tiến lại gần anh.

"Không cần." Tề Duệ đưa tay đoạt lấy khăn mặt trên tay cô.

An Dĩ Nhu bị anh trực tiếp cự tuyệt, vẻ mặt có chút xấu hổ, "Tề Duệ, em không có ý nghĩ gì khác, em chỉ là..."

"An Dĩ Nhu, tôi nhớ phòng của cô ở phòng bên cạnh."

Một câu nói lạnh như băng, làm cho nụ cười của An Dĩ Nhu trong nháy mắt cứng đờ, nhìn nam nhân trước mắt nhíu mày lộ rõ sự chán ghét cùng không kiên nhẫn, cô hít sâu một hơi, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Tề Duệ chán ghét bị nữ nhân quấn chặt lấy, mà cô có thể ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, tự nhiên biết làm thế nào mới không chọc anh chán ghét, nhưng mà...

"Mộ Tư Nguyệt, tôi đã thật sự xem thường cô rồi..."

An Dĩ Nhu trở lại phòng mình, ánh mắt nham hiểm, tay phải giơ lên, ào ào một tiếng, đập mạnh bình hoa trang trí nát bấy.

......

"Mộ Tư Nguyệt..."

Lúc này trong một căn phòng khác, Tề Duệ nắm chặt điện thoại di động, cúi đầu nhìn số điện thoại quen thuộc này.

"Cô ấy gọi cho tôi để làm gì?"

Ngẩng đầu thoáng nhìn thấy TV đang bật, phát sóng một bộ phim tình cảm nam chính cùng nữ chính đang nhiệt liệt triền miên trên giường, truyền ra tiếng thở hổn hển khiến Tề Duệ nghe tâm tình càng thêm phiền não.

Ba một tiếng, tắt TV.

Sải bước ra ngoài cửa sổ, Iceland vào buổi sáng rất đẹp, hồ xanh nổi tiếng, thác nước vàng, nhà thờ Reykja vik, trước khi trưởng thành, anh luôn luôn đến đây mỗi năm một tuần ... Nhưng bây giờ...

"Sở Phi Phàm, bên đó thế nào?" Anh cầm điện thoại di động, giọng điệu có vẻ không yên lòng.

"Đợi ba tiếng đồng hồ, vẫn không thấy người đi ra, quái thai họ Cố kia cả ngày không biết đang chơi đùa cái gì..." Sở Phi Phàm không ngừng oán giận, cũng không phát hiện Tề Duệ khác thường.

"Ngày mai tôi sẽ trở về." Tề Duệ đột nhiên mở miệng.

"Cái gì!" Sở Phi Phàm hét lớn một tiếng.

Lập tức thống khổ gào thét, "Tề Duệ, chúng tôi vừa mới đến nơi này, anh làm sao có thể trở về nhanh như vậy, không phải muốn để cho tôi tự mình ngồi ở chỗ này canh giữ chứ..."

Đô Đô Đô...

Sở Phi Phàm trừng mắt nhìn chiếc điện thoại bị cúp ngang, trong lòng tràn đầy không dám tin, "Rõ ràng hắn ta rất khẩn trương bay tới Iceland, sao đột nhiên lại muốn trở về..."

Ngày hôm sau An Dĩ Nhu biết chuyện Tề Duệ về nước, cô cũng vô cùng kinh ngạc, thậm chí không thể tin được.

"Tiểu An, Tề Duệ làm sao vậy?"

Sở Phi Phàm nhìn người phụ nữ bên cạnh, trước kia hắn cảm thấy An Dĩ Nhu này nhất định là chị dâu của hắn, đứng chung một chỗ với Tề Duệ cũng rất xứng đôi, nhưng từ sau khi quen biết với Mộ Tư Nguyệt, mơ hồ có chút bài xích với An Dĩ Nhu.

"Tôi cũng không biết." An Dĩ Nhu miễn cưỡng cười.

Sở Phi Phàm nhìn cảnh đẹp của Iceland, cũng không có tâm tình thưởng thức, "Mặc kệ, dù sao Tết Trung thu tôi nhất định phải trở về, tôi nhiều nhất ở Iceland năm ngày. Chuyện này vốn dĩ chính là chuyện của Thẩm gia, đến lúc đó không đợi được người, liền để cho Thẩm Diệu Thiên tự mình nghĩ biện pháp. "

Sở Phi Phàm gọi taxi, tiếp tục trở về biệt thự màu trắng nghiêm chỉnh ngồi xổm theo dõi...

......

"Anh, sao anh lại trở về?"

Mấy ngày nay Mộ Tư Nguyệt một mình ở trong biệt thự nhỏ Cảnh Viên rất tiêu sái, vốn định sáng sớm thức dậy đến công viên hít thở không khí trong lành, vừa mở cửa đã nhìn thấy Tề Duệ.

Tề Duệ mặt lạnh, giống như là đối với những lời này của cô rất bất mãn. Cô không muốn thấy anh quay lại!

Mộ Tư Nguyệt nhìn anh, nhất thời cũng không biết phải nói cái gì, cô nhớ rõ hai ngày trước cô gọi điện thoại cho anh nghe được tiếng thở hổn hển ái muội kia, nghĩ lại liền có chút xấu hổ.

Thì ra anh và An Dĩ Nhu đi công tác cùng nhau, nhưng vì sao anh lại về nhanh như vậy.

Cứ như vậy hai người yên lặng đứng ở cửa biệt thự, Mộ Tư Nguyệt cúi đầu, mà ánh mắt Tề Duệ như có điều suy nghĩ đánh giá khuôn mặt cô.

"Ngày đó cô gọi điện cho tôi có chuyện gì?" Hồi lâu, Tề Duệ mới bình tĩnh mở miệng.

Mộ Tư Nguyệt đầu tiên là giật mình một chút, anh hẳn là bởi vì một cuộc điện thoại, cho nên trở về hỏi cô đi, bất quá ngẫm lại cũng không có khả năng, anh có thể trực tiếp gọi lại, hơn nữa anh còn muốn bồi An tiểu thư của anh.

"Ông nội nói, chúng ta cùng nhau trở về Tề gia ăn trung thu." Mộ Tư Nguyệt liếc mắt một cái.

Tề Duệ nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng cái gì cũng không nói, đi sải bước vào biệt thự.

Lúc anh đi ngang qua cô, Mộ Tư Nguyệt vừa lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mệt mỏi giữa hai hàng lông mày anh.

"Anh vừa xuống máy bay, đã tới tìm tôi?" Mộ Tư Nguyệt ở đáy lòng thắc mắc, bất quá cô cũng không hỏi, cô luôn cảm giác Tề Duệ giống như đang tức giận.

"Ai, nam nhân này thật khó hầu hạ, tuy rằng tôi không phải An Dĩ Nhu, vậy cũng không cần vừa trở về liền nghiêm mặt đi." Phàn nàn một câu, tiện tay đóng cửa lại, sải bước đi ra ngoài.

Nhưng mà ngay lúc Mộ Tư Nguyệt vừa đóng cửa lại, chân Tề Duệ vừa bước lên cầu thang hơi dừng lại, kéo ra cười lạnh, "Tại sao tôi phải chạy về..." Ngay cả chính anh cũng không rõ.

Bước chân Tề Duệ có chút nặng nề, chuyện bên Iceland đối với anh mà nói rất quan trọng, nhưng nhận được điện thoại của cô, lại nhịn không được muốn trở về.

...... Khó chịu kéo cà vạt ra, mệt mỏi nằm trên giường, không hiểu sao cảm thấy có chút mệt mỏi.

"Mộ Tư Nguyệt, nữ nhân chết tiệt không lương tâm..." Cư nhiên không để ý đến anh, một mình chạy ra ngoài tản bộ.

Lúc Mộ Tư Nguyệt trở về, còn mua thêm một phần bữa sáng, một mình cô gặm hết bữa sáng của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ.

"Anh còn chưa tỉnh lại."

Tề Duệ rất ít khi ngủ, bình thường một ngày cũng chỉ ngủ năm tiếng, có đôi khi hai ba ngày liên tục làm việc suốt đêm cũng là chuyện thường.

Mộ Tư Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, khuôn mặt có chút lo lắng, "Không phải mắc bệnh chứ." Vội vàng đi về phía phòng ngủ.

Nhưng vừa mới đi vào phòng ngủ, lại phát hiện bên kia giường trống rỗng không có người, cô có chút giật mình, đang muốn hô to, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân.

"Cô đang làm gì vậy?"

Mộ Tư Nguyệt xoay người, nhìn thoáng qua anh, phát hiện anh đã thay một bộ quần áo khác, quả nhiên sau khi hắn trở về liền ngủ trưa, sau đó tắm rửa liền tiếp tục làm việc.

Nam nhân như Tề Duệ, trách không được những nữ nhân kia hướng đến anh như con thiêu thân lao vào lửa...

Tề Duệ thấy cô trầm mặc, ánh mắt thu lại, có chút không vui, "Ông nội vừa rồi gọi điện thoại cho tôi, chúng ta hiện tại trở về Tề gia." Giọng nói của anh lạnh lùng mở miệng.

"À." Mộ Tư Nguyệt gật đầu, đáp một câu, lập tức thu thập túi xách.

Tề Duệ từng bước một đi xuống cầu thang, biểu tình có chút suy nghĩ sâu xa, phát hiện cô so với bình thường càng thêm nhu thuận, không sai, anh thích nữ nhân nhu thuận nghe lời, nhưng mà...

Anh hiện tại nhìn Mộ Tư Nguyệt liền không hiểu sao có chút khó chịu, quay đầu nhìn lướt qua trên bàn chỉ có một phần bữa sáng, anh cảm giác nữ nhân này căn bản cũng không có đem người chồng này của cô để ở trong lòng.

Tề Duệ xoay người sải bước đi về phía cửa, Mộ Tư Nguyệt quay đầu, thấy bước chân anh có chút nặng, nhất thời cầm túi xách chạy về phía anh, "Làm sao vậy, mình cũng không trêu chọc hắn, giận cái gì nha. "

Tề Duệ không để ý tới cô, điểm này ngay cả Ông Tề cũng phát hiện.

"Tư Nguyệt, con đừng chỉ lo ăn bánh trung thu, chồng con chiến tranh lạnh với con, chẳng lẽ con một chút cũng không khẩn trương sao?" Ông Tề lần thứ hai hận rèn sắt không thành thép trừng cô.

"Ông nội, ông cho người làm bánh trung thu sầu riêng này thật ngon." Mộ Tư Nguyệt lảng tránh vấn đề, trực tiếp giả chết.

"Hừ! Con vẫn còn thong thả, hôm qua ta mới nghe nói tiểu tam nào tới cửa, phu nhân nhà giàu bị chồng đánh ra ngoài, tiểu tam người ta trực tiếp ngồi chính thất. "Ông Tề hù dọa cô.

Mộ Tư Nguyệt biết Ông Tề bên cạnh nhắc nhở mình, cô ngẩng đầu lên, lạnh nhạt trả lời một câu, "Nếu Tề Duệ muốn đuổi con đi, con cũng chỉ có thể buồn rầu đóng gói đóng gói lăn đi..."

"Chẳng lẽ con cũng sẽ không tranh thủ một chút sao?"

"An Dĩ Nhu và Tề Duệ kết giao nhiều năm như vậy tình cảm sâu đậm, cá tính so với con ôn nhu, bộ dạng xinh đẹp hơn con, ngay cả ngực cũng lớn hơn con..." Mộ Tư Nguyệt buông tay, "Xong rồi, khẳng định tranh không lại. "

"Không phải con còn mang thai hài tử của nó sao?" Ông Tề nghe được lời của cô vừa tức vừa muốn cười, Tề Duệ làm sao có thể cưới được một cô vợ ngu xuẩn như vậy.

Ánh mắt Mộ Tư Nguyệt theo bản năng nhìn về phía bụng hơi lồi của mình, đã gần bốn tháng, đôi khi cô cũng có thể cảm giác được rõ ràng thai động.

Tề Duệ tốt xấu gì cũng là cha của đứa bé, nghĩ như thế, con ngươi Mộ Tư Nguyệt sáng ngời, cho dù không phải vì mình, cũng nên vì hài tử mà tranh thủ một ít hảo cảm.

Vạn nhất mình sinh ra hài tử bị Tề Duệ đuổi ra ngoài, hài tử cô nếu bị mẹ kế khi dễ, vậy làm sao bây giờ!

"Ông nội, An Dĩ Nhu đó nhân phẩm của cô ấy thế nào?" Mộ Tư Nguyệt đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc hỏi một câu.

"Nhắc tới cô ta làm cái gì, chỉ là một con hát!" Ông Tề luôn luôn không thích người trong giới, "Tề Duệ cùng cô ta không có tình cảm gì, nói trắng ra chính là lợi dụng lẫn nhau, không cần để cô ta vào mắt. "

"Nhưng Tề Duệ thích cô ấy."

Ông Tề nhíu chặt mày, "Ai nói, ánh mắt Tề Duệ không thấp như vậy. "

"Nhưng chính tai tôi nghe được..."

Lời sau của Mộ Tư Nguyệt không nói tiếp, mím chặt môi, ngực có chút buồn bực, Tề Duệ đi công tác cũng mang theo An Dĩ Nhu có thể thấy được tình cảm của bọn họ không tệ.

"Lão gia tử, là phu nhân gọi tới." Lúc này, quản gia vội vàng chạy tới, biểu tình mang theo vui sướиɠ.

Ông Tề nhận lấy điện thoại di động, cũng không đi truy vấn Mộ Tư Nguyệt nói một nửa, Mộ Tư Nguyệt ngẩng đầu nhìn khóe môi lão nhân nhếch lên, đáy lòng đoán xem rốt cuộc là ai gọi tới.

"Tư Nguyệt, đây là điện thoại mẹ Tề Duệ gọi về từ Mỹ, con cùng bà ấy nói chuyện một lát..." Ông Tề tâm tình không tệ, đưa điện thoại di động cho Mộ Tư Nguyệt.

Nhưng lúc này, một bóng người bước nhanh về phía bọn họ, mạnh mẽ đoạt lấy điện thoại di động.

Mộ Tư Nguyệt và Ông Tề đều có chút giật mình, mà Tề Duệ cầm điện thoại di động, ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua Mộ Tư Nguyệt, liền xoay người lại, trực tiếp chào hỏi nữ nhân ở đầu kia điện thoại di động.

"Mẹ, thân thể người gần đây thế nào?" Thanh âm của anh bớt đi chút lạnh lẽo bình thường, trầm thấp quan tâm hỏi.

Anh không muốn cô nói chuyện với mẹ anh...

Ánh mắt Mộ Tư Nguyệt có chút thất thần nhìn bóng dáng anh tuấn trác tuyệt ở ban công, thấp giọng thì thào, "Có phải anh cảm thấy tôi không xứng nói chuyện phiếm với mẹ anh hay không..."
« Chương TrướcChương Tiếp »