Chương 36

3985 Chữ Cài Đặt
Y muốn tránh ra, rồi lại mấy lần đắm chìm trong mật ngọt,

cho đến khi y quyết tâm rút lui, cậu bé lại giống như phát hiện điều gì đó, nhanh chóng giữ chặt y, hút mạnh một cái....

Về chuyện Tăng Dụ Dân sẽ chĩa mũi nhọn về phía mình, Diệp Phùng Xuân cũng đã sớm đề phòng, hơn nữa y còn có cách phản đòn vừa mạnh mẽ vừa trí mạng. Đồng thời y cũng không phủ nhận chuyện năm đó y bị hại và cũng từng mắc phải chứng uất ức, thậm chí y còn chủ động đưa ra bằng chứng chứng minh mình đã đến bác sĩ và đã chữa khỏi chứng bệnh này với hội đồng quản trị. Mặc khác, y lại tung ra đòn quyết định: để lộ vấn đề của đối phương về phương diện kinh tế. Tất nhiên, y cũng không ra mặt, chỉ cần y ngầm đồng ý, tự nhiên sẽ có người không vừa mắt gã họ Tăng đứng ra giải quyết giúp y.

.

Vì Diệp Phùng Xuân một không cho công ty lên sàn, hai không nhúng tay vào lĩnh vực bất động sản, ba không dễ dàng đυ.ng tới những công ty tài chính không quen biết, y vẫn luôn thành thật kinh doanh và làm ăn với đối tác ở nước ngoài, điều này đã khiến Tăng Dụ Dân vô cùng bất mãn, gã cho rằng kiếm tiền như thế vừa vất vả lại vừa chậm chạp, cho nên mấy năm nay giữa họ cũng không thiếu những trận đối đầu kịch liệt. Trước đó, Diệp Phùng Xuân vẫn nhịn gã, đơn giản vì y sợ làm tan vỡ hạnh phúc của em mình, vả lại y cũng muốn chuẩn bị sẵn một đòn để khi chuyện vỡ lở ra y không phải bị động, hiện giờ quả nhiên rất có tác dụng.

Trong tập đoàn, Tăng Dụ Dân phụ trách việc kinh doanh nhà hàng, khách sạn. Tuy nói việc ăn hoa hồng trong ngành này đã là chuyện thiên kinh địa nghĩa nhưng ít nhất vẫn phải bỏ một ít vào quỹ thu nhập để làm ra vẻ hợp pháp một chút. Đằng này, để túi riêng mình ngày càng rủng rỉnh, gã đã ăn một cách trắng trợn, không để ai vào mắt. Diệp Phùng Xuân vốn đã sớm đề phòng gã rồi nên chuyện nhận hối lộ này y đã sớm nắm được bằng cớ. Cho nên, cậu em rể vẫn cho những việc mình làm thần không biết quỷ không hay, muốn thoát thân cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Diệp Du Đồng - Người vẫn âm thầm dõi theo trận chiến này ngày ngày luôn sống trong lo lắng. Nếu nói chuyện cậu sợ hãi nhất khi ở cùng với ba mình là gì, đáp án không thể nghi ngờ là vận mệnh bị nguyền rủa của cậu - bát tự không tốt, khắc cha hại mẹ.

Dù biết những gì gã thấy bói nói đều không có căn cứ, nhưng trên thực tế, những lời ám chỉ đó vẫn luôn tồn tại và tác động vào tâm con người, hơn nữa còn rất nguy hiểm. Quan trọng nhất là hiện giờ mẹ cậu đã mất, sự nghiệp của ba cậu lại đang lâm vào nguy cơ tồn vong trước nay chưa hề có. Nếu nói việc mẹ cậu bất hạnh qua đời là chuyện ngoài ý muốn không liên quan đến đứa trẻ như cậu, nhưng thế thì tại sao từ lúc mối quan hệ giữa cậu và ba mình bắt đầu, vận khí của y cũng xấu đi, huống chi cậu còn từng bước níu y vào ngõ cụt không thấy tương lai, cậu cảm thấy mình đã phạm tội... Nói không chừng, số cậu đúng là sao chổi.

Cũng may thái độ kiên quyết trước sau như một của Diệp Phùng Xuân đã khiến cậu bé an tâm hơn và tất nhiên là y đã phải trải qua một phen chứng minh mình không có rơi sâu vào vũng bùn như cậu bé đã nghĩ. Mối tình đầu của một cậu bé mười bảy tuổi đáng lẽ phải vừa trong sáng vừa ngọt ngào, lại vì nhiễm phải độc tố mà biến thành trái cấm chua chát. Cái vị nửa vời đó còn đau khổ, còn xé nát tâm can hơn bất cứ thứ gì trên đời và chỉ vào những lúc tiếp xúc thân mật với ba mình, cậu bé mới có thể tạm quên đi những áy náy, lo sợ trong lòng.

Vì chuyện Tăng Dụ Dân phạm tội trong lĩnh vực kinh tế đã là chuyện xác thực rõ ràng và chuyện Diệp Phùng Xuân có thật bị chứng tâm thần hay không cũng còn đang chờ xem xét lại - Hơn nữa, trong suốt mười mấy năm qua, y luôn cần mẫn chăm chỉ, những quyết sách y đưa ra đều rất ít khi mắc phải sai lầm, giảm bớt nhiều khoản tiền không nhỏ cho công ty, bấy giờ quy mô của công ty cũng ngày càng rộng lớn. Lại nói, Tăng Dụ Dân giống như chim non chưa mọc đủ lông đủ cánh đã vội phi thân lên bầu trời rộng lớn, đến cuối cùng nên theo phe nào, trong lòng các cổ đông cũng đã biết rõ ràng. Bấy giờ, cán cân chiến thắng cũng nghiêng dần về phía Diệp Phùng Xuân.

Không lâu sau, Tăng Dụ Dân đã bị viện kiểm sát khởi tố tội nhận hối lộ, nếu tội danh này thành lập, ít nhất gã cũng phải ngồi tù từ ba đến năm năm. Trong lúc tòa án xét xử, Diệp Nghênh Hạ đã nhanh chóng làm thủ tục ly hôn, xong, cô lại nhanh chóng chuyển về nhà tổ Diệp gia.

Thấy cha mình thuận lợi vượt qua nguy cơ, chuyện cũng đâu vào đó, Diệp Du Đồng mới trộm thở dài một hơi. Tuy nhiên, nếu cô ba đã dọn về Diệp gia rồi, cậu lại càng không dám về nhà. Nhớ đến chuyện sắp nghỉ hè, lại chẳng biết mình sẽ dừng chân nơi đâu, cậu thật hoang mang. Dù trước đó ba cậu đã nói sẽ dẫn cậu đến một nơi khác ở, nhưng như thế cậu sẽ cảm thấy mình đã đoạt ba khỏi Diệp gia, cho dù ba thật không để ý, nhưng cậu cũng không thể mặt dày để ba bỏ hết tất cả ở cùng cậu được.

----------------

Diệp Nghênh Hạ mỏi mệt trở về nhà mẹ, bước vào căn phòng ngày xưa của mình, nhớ lại những ngày tháng đã qua, tất cả giống như một giấc mộng không vết tích, trong lòng cô không khỏi cảm khái vạn phần. Ngẫm lại, tuổi cô cũng không còn nhỏ, mấy năm qua cô tự cho bản thân là thông minh tài cán đến cuối cùng cũng phải dựa vào anh hai mới có thể sống yêu ổn qua ngày, càng nghĩ cô lại càng thấy xấu hổ.

Trở về Diệp gia cũng được một khoảng thời gian, Diệp Nghênh Hạ phát hiện cậu nhóc không hề trở về nhà. Biết cậu bé ngại gặp mình, có đôi lúc cô cũng nghĩ: có phải mình xử lý quá tệ nên mới khiến cậu bé có nhà không thể về. Tuy nhiên, cô vẫn không thể chấp nhận quan hệ giữa anh hai và cháu mình, nếu như bọn họ có thể nhìn ra cái hại trong đó mà tách ra thì tốt rồi.

Cho đến khi xảy ra một chuyện bất ngờ khiến mọi người trở tay không kịp, người không chịu thua kém như Diệp Nghênh Hạ mới chịu thừa nhận những gì mình làm trước đây là sai hoàn toàn.

Tác nhân gây nên sóng gió chính là một bài văn trên một quyển tạp chí trong tuần. Thật ra, cái cậu trợ lý trước đây mà cô tìm cho anh mình chính là một ca sĩ không mấy nổi trong giới giải trí, có lẽ là muốn được chú ý, cậu ta đã tự nhận là mình đã từng qua lại với nhiều vị đại gia nào đó, mà quan trọng nhất là cậu ta đang ám chỉ Diệp Phùng Xuân.

Dù Diệp Phùng Xuân rất khiêm tốn nhưng gia thế hiển hách và tầm nhìn hơn người của y cũng khiến mấy tờ báo lá cải vô cùng ưu ái. Trước đây họ luôn e dè việc y luôn nghiêm túc tự hạn chế bản thân, cơ bản là không có chuyện xấu gì đáng để đưa tin, ngay cả lần nội chiến với cậu em rể gần đây cũng đã được giải quyết nhanh chóng gọn gàng, không khỏi khiến những con sói khát máu của giới truyền thông thất vọng nặng nề. Giờ lại bất ngờ có một tin tức đáng giá như vậy, không nhanh tay chộp lấy thì còn đợi đến chừng nào?

Diệp Nghênh Hạ cũng biết những việc làm ngu xuẩn trước đây của mình đã mang đến bao nhiêu phiền phức cho anh hai. Sợ chuyện ngày càng lớn, cô đành phải thành thật đến gặp y, ấp úng kể ra sự thật. Trông thấy mặt y xám lại, vẻ mặt đó thật đáng sợ, trống ngực cô không khỏi vỗ liên hồi.

Nếu nói mấy bài báo nói trăng nói gió đó có thể nằm trong phạm vi chịu đựng của Diệp Phùng Xuân, thì một tấm ảnh mà họ đăng lên lại khiến y giận đến không kiềm chế được. Đó là tấm ảnh chụp vào một buổi tối lúc y đến trường đón cậu bé, hai người đang ngồi trong xe!

Đầu hạ, đến chạng vạng tối trời vẫn còn thấy lờ mờ, từ cánh cửa xe còn chưa kịp đóng, có thể nhìn thấy hình dáng không mấy rõ của hai người họ. Có lẽ vì cậu ca sĩ đó có tướng tá gần giống Diệp Du Đồng, nên gã phóng viên tưởng hai người họ là một. Rõ ràng Diệp Du Đồng vẫn chưa trưởng thành, bọn họ cũng chưa có những cử chỉ gì quá, vậy mà bọn họ lại viết thành những câu thô tục không tả được. Tuy trên hình không có gì kì lạ, nhưng nếu đặt vào tờ báo không ra gì đó sẽ khiến người khác nghĩ lung tung.

"Chuyện này em đừng xen vào, tự anh sẽ xử lý!" Diệp Phùng Xuân không tỏ thái độ gì, y chỉ quay qua nói với cô em gái một câu ngoài lề, "Em thử sống cùng Lục Tái Y xem thế nào? Cậu ấy vẫn rất thích em! Nhà cậu ấy có hai người anh, cậu ấy sẽ không ép em sinh em bé!"

Lục Tái Y là đàn em mà Diệp Phùng Xuân rất tín nhiệm, sau khi tốt nghiệp anh ta cũng theo y vào làm trong "Thường Thanh". Người này vừa kiên định lại vừa chất phát, tuy rằng rất thích tiểu thư Diệp gia nhưng lại không dám cho người ta biết lòng mình, về sau khi cô kết hôn anh cũng không cưới vợ. Cũng may trong nhà đông anh em nên cha mẹ anh cũng không hối thúc mấy, hiện giờ Diệp Nghênh Hạ lại ly hôn, anh quyết không bỏ qua cơ hội này nữa, chạy ngay tới khẩn cầu Diệp Phùng Xuân.

"Anh hai!" Đã đến nước này mà anh hai vẫn còn lo lắng cho cô, hơn nữa sau khi cô ly hôn với Tăng Dụ Dân, anh hai đã đưa quỹ từ thiện trích từ bảy phần trăm cổ phần mà mẹ cô để lại cho cô trông nom, lúc này Diệp Nghênh Hạ mới phát hiện trước đây mình đã tồi tệ thế nào, "Em sẽ nhanh chóng thu xếp chuyện đám cưới..." Cô tự nhủ với lòng, sau này cô sẽ không để anh hai phải lo lắng nữa và cũng không can thiệp vào chuyện tình cảm của y.

--------------

Vấn đề của em gái cũng không khó giải quyết, nhưng hiện tại điều khiến Diệp Phùng Xuân phải đau đầu là cậu bé không có cảm giác an toàn. Có lẽ là đã bị mấy tờ báo đó làm ảnh hưởng, hiện giờ cậu bé kiên quyết không để y đưa đón hằng ngày, lúc ở bên ngoài cũng không chịu gần gũi với y, những lúc y nhịn không được cố ép một chút cậu bé sẽ sợ hãi né tránh, khiến Diệp Phùng Xuân y vì thất bại mà phẫn nộ, nhưng y cũng không thể trách cậu được, áp lực như thế, cậu chịu không nổi cũng là chuyện bình thường.

Vì mỗi lần gặp phải khó khăn ba đều không chủ động nói với cậu, nên mỗi ngày lên mạng, Diệp Phu Đồng đều phải gõ tên y vào xem trước mới an tâm. Hôm ấy, cậu nhìn thấy bức ảnh đó trên mạng, cậu hoảng đến mức tay chân lạnh như băng. Trước đây câu vẫn nghĩ chỉ cần cậu có thể ở cùng với ba là được rồi, giờ mới biết người bên ngoài chú ý ba như vậy. Nếu quan hệ của bọn họ bị phát hiện, cậu có thế nào cũng không sao cả, nhưng ba thì sao đây? Những suy nghĩ trước đây của cậu đúng là đã quá ngây thơ, quá ích kỉ.

Biết cậu bé cần có thời gian bình tĩnh lại, ngay từ đầu Diệp Phùng Xuân đã kiên nhẫn cho cậu thời gian, nhưng về sau y lại phát hiện cậu bé ngày càng trốn tránh y nhiều hơn, thế là nỗi cô đơn trong lòng y lại đốt bùng lửa giận.

"Tối nay về biệt thự suối nước nóng đi, ba cho người đến đón con!" Phải giải quyết dứt điểm chuyện này mới ổn, y không cho phép mọi chuyện cứ kéo dây kéo dưa thế mãi, thế là khi nói chuyện qua điện thoại y đã ra lệnh cho cậu bé, "Ba có chuyện muốn nói với con!"

Vốn không muốn làm trái lời ba, Diệp Du Đồng đành ngoan ngoãn đồng ý. Lúc này, cậu cảm thấy mình đúng là một kẻ dối trá, bên ngoài làm ra vẻ muốn tốt cho ba, nhưng thật ra lại dùng cách xa lánh ba để buộc ba phải xác định tình cảm với mình, khiến ba càng lún càng sâu.

---------------

Vừa qua khỏi hồ sen bước vào sân nhà, Diệp Du Đồng phát hiện trong nhà không thắp đèn. Dưới ánh hoàng hôn xen kẽ vào tán cây khiến cậu không thấy rõ đường. Nhưng, bỗng có một gã, cả người đầy mùi rượu đưa tay ra ôm chặt lấy cậu, lúc ấy cảnh tượng khủng bố trong quá khứ lại hiện ra khiến cậu sợ hãi la lên thất thanh, tay đấm chân đá điên cuồng vào người nọ.

"Đồng Đồng, là ba!" Giọng nói trầm mạnh của Diệp Phùng Xuân kịp thời vang lên, qua một lát sau Diệp Du Đồng mới giật mình, kinh hãi - Sao ba lại dọa cậu như thế? Rõ ràng ba cũng biết chỉ thiếu chút nữa cậu đã chết trong tay con ma men đó...

Thấy cậu bé ngây ra, Diệp Phùng Xuân thật hối hận, y lập tức kéo cậu bé vào lòng, ôm chặt. Mới đầu y cũng chỉ muốn trừng phạt cậu nhóc lập trường không vững này chút thôi, không ngờ lại khiến cậu sợ tới vậy.

"Không sao cả, Đồng Đồng..." An ủi cậu bé một lát, y mới giật mình hiểu được tại sao cậu nhóc lại sợ hãi tới vậy, cả đời này lần đầu tiên y cảm thấy hối hận, trong tình thế cấp bách y nhịn không được phải thốt ra, "Đừng sợ, gã điên đó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt con nữa, ba cam đoan gã sẽ phải ở trong nhà giam cả đời..."

Khi đó vì lo cho an toàn của cậu bé, Diệp Phùng Xuân y dùng đến cả thủ đoạn dơ bẩn, y đã cho người lén bỏ một gói thuốc phiện vào người gã rồi báo với cảnh sát, với một người không tiền không thân thích suốt ngày rượu chè bê bết như gã ta, phỏng chừng cả đời này cũng không ra khỏi tù được. Để con không biết mình đã làm chuyện xấu, Diệp Phùng Xuân quyết định không cho cậu hay, y chỉ cam đoan với cậu là sau này sẽ không xảy ra chuyện thế nữa, không ngờ hôm nay chính y lại là người khơi lại cơn ác mộng đó. Cảm giác cậu bé đang rúc trong lòng mình run lên, Diệp Phùng Xuân đau đến muốn đánh cho bản thân một trận.

Mãi cho tới khi vào tới nhà, Diệp Du Đồng mới dần dần tiêu hóa hết những gì ba cậu nói. Nghĩ đến những gì ba đã làm cho mình, cậu lại nhịn không được vòng tay qua cổ y, đầu tựa vào cằm, yên lặng không nói gì, cơ thể gầy yếu vẫn run run như trước và lần này nó chỉ đơn thuần xuất phát từ xúc động của trái tim.

Lại nghĩ cậu bé vẫn còn sợ hãi, người luôn bình tĩnh như Diệp Phùng Xuân bỗng thấy bối rối, "Đồng Đồng, ba không phải cố ý..."

Lời còn chưa dứt, cậu bé đã ngẩng đầu lên ngăn y lại, chạm vào đôi môi mê người ấy - Đây là ba, cho nên không cần phải sợ, ba sẽ đẩy lùi mọi nguy hiểm, đau khổ ra xa cậu...

Trước đây, trong những chuyện thế này cậu bé đều ở vị trí bị động, e thẹn, chỉ khi nào bị khıêυ khí©h mới có thể tỏa ra men nồng, cậu chưa từng giống như lúc này, mãnh liệt giống như muốn rúc cả vào người y.

Lần này phải lâu lắm hai người mới tách được ra, hơn nữa còn xảy ra nhiều chuyện khiến thể xác và linh hồn mệt mỏi như thế, nên cái cảm giác dựa dẫm, khát cầu của cậu bé lại càng hiện lên rõ rệt. Diệp Phùng Xuân như trút xuống gánh nặng, y vừa kịch kiệt đáp lễ lại, vừa ôm cậu bé lên lầu, quần áo trên người cả hai cũng dần dần bị ném trên hành lang từng chút một.

"Ba, đừng bật đèn..."

Sau khi tiến vào phòng, cậu nhóc nhỏ giọng khàn khàn cầu xin một câu. Diệp Phùng Xuân như bị hơi thở quyến rũ đó mê hoặc, thả cậu bé xuống giường, đè người lên, nhưng sau cùng lại vấp phải sự chống cự.

"Đồng Đồng?" Y tỏ vẻ khó hiểu nhìn vào đôi mắt sóng sánh nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙© của cậu bé dưới thân.

Diệp Du Đồng không trả lời, cậu chỉ yên lặng nhỏm dậy đẩy y ngã xuống giường, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên người y, bắt đầu lướt qua hầu kết, trượt xuống vòm ngực rộng lớn rồi hôn xuống tới khuông bụng tráng kiện, mỗi lần cậu bé lướt xuống một chút, y lại phát ra tiếng thở dốc đầy mê hoặc.

"Đồng Đồng, con... Ưʍ..." Không ngờ cậu bé lại muốn hầu hạ mình như thế, Diệp Phùng Xuân biết mình hẳn là nên cự tuyệt, bảo bối còn nhỏ như vậy, sao y có thể nhẫn tâm... Đưa tay định đẩy cậu bé ra, chỗ yếu ớt nhất của y lại đột nhiên bị nắm lấy, khi cảm nhận được ngón tay thuôn gầy lạnh lẽo của cậu bé đang nhẹ nhàng xoa nắn cho mình, kí©h thí©ɧ mãnh liệt đó khiến y thả tay trở xuống.

Đợi đến khi những ngón tay lạnh lẽo đó biến thành đầu lưỡi ấm áp liếʍ khẽ lên, y run lên hoảng hốt, phía dưới lại càng trướng to hơn nữa. Y muốn rút nhanh ra, rồi lại không thể bỏ được những cử chỉ âu yếm ngây ngô ấy, sau cùng y còn bị cậu nhóc làm đến rên khẽ một tiếng. Y lại muốn tránh ra, rồi cũng mấy lần đắm chìm trong mật ngọt, cho đến khi y quyết tâm rút lui, cậu bé lại giống như phát hiện điều gì đó, nhanh chóng giữ chặt y, hút mạnh một cái....

"Ưm!"

Sau cơn thở dốc dồn dập, tiết ra, Diệp Phùng Xuân nghe rất rõ ràng tiếng nuốt thật mạnh. Biết cậu bé đang nuốt thứ gì vào, y cảm thấy khó chịu đến không thể kiềm chế được, y xoay người một cái đặt cậu nhóc dưới thân, tóm hai tay cậu lêи đỉиɦ đầu, thô lỗ hỏi, "Con học những thứ này ở đâu? Nói!" Thật không ngờ, người có kinh nghiệm phong phú như y lại bại dưới tay con tiểu hồ ly giảo hoạt, háo sắc này!

"Không..." Giờ phút này Diệp Du Đồng mới thấy ngượng ngùng, cậu nghiêng đầu qua một bên tránh né y, "Con chỉ làm một ít thí nghiệm thôi!"

"Thí nghiệm gì? Con thí nghiệm với ai?" Ánh mắt của y trở nên thật nguy hiểm. Nếu cậu nhóc dám can đảm thốt ra một cái tên nào đó, y nhất định sẽ cho tên kia phải hối hận vì đã sinh ra trên đời.

"Không, không có!" Bị tiếng của ba mình dọa sợ, cậu nhóc vội vã cung khai, "Tư Khấu Khấu cho con xem một số phim và sách..." Giọng cậu ngày càng nhỏ, cuối cùng như nghẹn mất. Trong đó rõ ràng nói làm như vậy sẽ rất thoải mái... Không biết nên báo đáp tình yêu của cha mình thế nào, nếu như làm như vậy có thể khiến y vui thì tốt rồi... Tuy nhiên, dường như hiệu quả lại không giống như trong phim cho lắm?

Diệp Phùng Xuân nghe xong như điên lên, giờ y mới biết mấy mặt hàng 18+ đó quan trọng cỡ nào, "Sau này con phải tránh xa con bé đó một chút!"

Lúc đầu y còn định chuẩn bị sẵn một bụng những câu dỗ ngọt cậu nhóc, để cậu đừng để ý những gì thiên hạ bàn tán, không ngờ y lại gặp phải tình huống éo le thế này. Cho nên, Diệp Phùng Xuân đã vứt bỏ hết những thứ không cần thiết đó, giờ việc cần làm là y phải cho cậu bé này một bài học về cái gì là nghiêm túc, thẳng thắn, thành thật đối mặt.

Tiếp theo, cũng không kịch kiệt táo bạo như lên trời như xuống đất ở những lần trước đây, dưới sự dẫn dắt của Diệp Phùng Xuân, Diệp Du Đồng vừa thẹn thùng vừa nhiệt tình mạnh dạn dâng hết cho y những hương vị tiềm ẩn nhất trong người, lưu luyến đến tận xương tủy. Cậu thiếu niên đang trên đà trưởng thành ngửa đầu về sau, thân thể vừa thon dài vừa hấp dẫn, cả người uyển chuyển tuyệt trần, phong tình vô hạn đó khiến người ở bên dưới như rơi sâu vào vực thẳm...

Giữa cơn say tình ái, đáng lẽ là hạnh phúc vô bờ, không biết tại sao trong lòng Diệp Phùng Xuân lại luôn cảm thấy bất an, luống cuống. Rõ ràng cậu bé đang gần y trong gang tấc, nhưng không hiểu sao vào những lúc cao trào, trong mắt cậu lại hiện lên vẻ tuyệt vọng và cả nụ cười buồn bã ấy, khi đó bảo bối của y rất đẹp, rất đẹp, đẹp đến y phải hoảng hốt, đau lòng - Sau cùng, y chỉ biết ôm chặt lấy cậu, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể khiến cậu an tâm.