Chương 12: Thế Tử

Tô Khuynh Hoạ yên lặng cúi đầu xuống, lén lút giấu mình vào giữa đám người. Nàng cho rằng Nhan Mặc đến là muốn cướp đi Hổ Phù ấn tín trong tay nàng.

Nàng quyết không để hắn chú ý tới, cũng quyết không thể cho hắn, thế nên chỉ có thể ẩn mình đi.

“Nhan Mặc? Sao ngươi lại tới đây?” Thái Tử kinh ngạc không thua gì bọn người ở đây.

“Bái kiến thế tử.” Mọi người ngay ngắn nhất tề hành lễ, nha hoàn gia đinh tức thì quỳ rạp xuống đất.

Lần này, Tô Khuynh Hoạ không xuất thần, cẩn thận ứng đối, cùng mọi người hành lễ. Chỉ là nàng đánh giá thấp khả năng theo dõi của Nhan Mặc, hắn ở góc tường bên ngoài nghe xong mới tiến vào.

“Đều đứng dậy đi.” Thanh âm Nhan Mặc nghe ra rất vui vẻ.

“Vi thần bởi vì gia mẫu sinh bệnh, mới cố ý xin chỉ bệ hạ trở về gấp, chưa kịp báo cho Thái Tử điện hạ, kính xin thứ tội.” Nhan Mặc hơi cong thân chắp tay, quân tử khiêm tốn, thái độ hiền hoà.

“Thế tử quá mức khách khí, là tin tức của bổn cung không linh thông mà thôi, sao có thể trách thế tử.”

Thái Tử thoại lý hữu thoại (*câu nói có hàm ý khác), giống như thăm dò nhìn về phía Nhan Mặc, nhưng là dáng vẻ sảng khoái tươi cười.

“Điện hạ vẫn ôn hoà nhân ái như trước kia, chỉ tiếc Tô đại tiểu thư vô duyên với hạnh phúc này.”

Cảm nhận được ánh mắt khắp nơi, đăc biệt là ánh mắt nóng rát của Nhan Mặc, Tô Khuynh Hoạ không bình tĩnh được. Chỉ cần gặp người này, nàng liền vô cùng xui xẻo, xem ra hôm nay cũng sẽ không thuận lợi.

Nàng ngây thơ cười nói: “Khuynh Hoạ tự biết không xứng với điện hạ, cho nên nguyện ý nhượng cho người có đức hạnh.”

Tiếng nói hạ xuống, ánh mắt mọi người cũng đọng lại, không nghĩ tới Tô Khuynh Hoạ lại thông tình đạt lý như vậy.

Thái Tử dường như có vài phần luyến tiếc, Tô Vương Gia cho là chuyện phải làm, còn mẹ con Chương thị lại vạn phần đắc ý.

Chỉ có Nhan Mặc dáng vẻ hào sảng tươi cười như cũ, giống như không có chút nào liên quan đến chuyện này.

Tô Khuynh Hoạ nhìn qua ánh mắt hắn, dĩ nhiên là một mảnh vực, sâu không thấy đáy. Người này…… Sâu không thể lường, xem ra bản thân nhất định phải cẩn thận ứng phó rồi.

“Đại tiểu thư không hổ là người của Tô vương phủ, tri thư đạt lễ như thế xem như thế gian khó tìm.”

Lời Nhan Mặc rõ ràng là tán thưởng, đặt vào lúc này ngược lại như thêm vài phần trào phúng.

Tô Khuynh Hoạ chỉ là một nha đầu nông thôn, thoáng cái liền thu hút ánh nhìn cả hai người Thái Tử lẫn Thế Tử. Điều này làm cho mẹ con Chương thị cảnh giác cao độ, tâm can Tô Khuynh Thành căm hận đến mức muốn đoạt mạng.

Nàng nhất định phải huỷ khuôn mặt đó, trên đời này không thể có người đẹp hơn Tô Khuynh Thành nàng!

“Khuynh Hoạ tạ ơn Thế Tử điện hạ đã khen.” Tô Khuynh Hoạ hơi nghiêng người, lễ phép đáp.

Đám người Tô vương gia cứ như thế mà bị gạt qua một bên, lúc này rốt cục có thể tìm được cảm giác tồn tại. Tô Vương Gia vội vàng nói: “Thái Tử điện hạ, Mặc Thế Tử, mời vào bên trong!”

Tất cả mọi người quay về chuyện cũ, Thái Tử cũng liền đi thẳng vào vấn đề. Nhưng lúc xoay người, ánh mắt lần nữa không thôi lưu luyến đặt trên mặt Tô Khuynh Hoạ.