Chương 13: Không Phải Con Gái Ruột

“Bổn cung đã xin phụ hoàng thánh chỉ đến Tô vương phủ giải trừ hôn ước, hôm nay ta cố ý mang theo ngọc bội đính hôn đến.”

Nói xong, Thái Tử điện hạ từ trong lòng ngực móc ra một khối ngọc bội, tương tự như khối ngọc bội của Tô Khuynh Hoạ.

Tô Khuynh Hoạ có chút kinh ngạc, khắc trên khối ngọc bội của mình là hoa sen, mà khối ngọc bội này khắc hoa mộc lan.

Thái Tử nhìn về phía Tô Khuynh Hoạ, nói: “Tô đại tiểu thư, mời đưa ngọc bội của cô ra.”

Tô Khuynh Hoạ ngạc nhiên nhìn hắn, líu ríu nói: “Cái này…… Ta chưa bao giờ thấy qua ngọc bội kia? Lấy đâu ra ngọc bội.”

“Cái gì? Cô nói chưa bao giờ thấy qua.” Sắc mặt Thái Tử trầm xuống, thanh âm lạnh như băng. Phụ hoàng đã từng nói, ngọc bội làm chứng, nếu có ngọc bội liền giải trừ hôn ước, nếu không có ngọc bội mà nói, như vậy……

“Hoạ Nhi, con nói cái gì?” Ánh mắt Tô Vương Gia âm u lạnh lẽo, hoàn toàn không giống đang nhìn nữ nhi của mình.

“Làm sao con có thể không có ngọc bội? Có phải con không muốn từ hôn nên lấy đại một cái cớ không?”

“Nữ nhi…… Nữ nhi quả thực chưa bao giờ thấy qua, cũng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện có ngọc bội này.”

Thời điểm nhìn ngọc bội kia, không riêng Tô Khuynh Hoạ chấn kinh, Nhan Mặc cũng vô cùng kinh ngạc. Theo như hắn thấy, Tô Khuynh Hoạ không tầm thường, cũng là làm chướng mắt Thái Tử, giải trừ hôn ước là tất nhiên.

Chỉ là không ngờ, ngọc bội kia lại là khối ngọc ngày hôm đó hắn thuận tay trộm đi. Nếu như không có ngọc bội nghĩa là không thể từ hôn, đã vậy hắn phải đem ngọc bội trả lại cho nàng.

Nhan Mặc ưu nhã khẽ cười, chậm rãi đi về phía Tô Khuynh Hoạ, thoáng qua trong nháy mắt, hắn đưa ngọc bội trong tay cho Tô Khuynh Hoạ, lại bị Tô Khuynh Hoạ nhanh chóng đẩy ra.

Một loạt động tác lại bị che lấp ở dưới ống tay áo rộng lớn của Nhan Mặc, cũng không ai hay biết.

Trong lòng Nhan Mặc khó hiểu, vì sao nàng không nhận? Chẳng lẽ nàng thích Thái Tử? Chẳng lẽ mình nhìn lầm?

“Nghe nói thuở nhỏ Tô đại tiểu thư vì thân thể không khỏe, bị mang đến nông thôn tĩnh dưỡng, không nhớ ra được ngọc bội cũng rất bình thường.”

Chẳng biết vì sao, tuy không lý giải được hành động của Tô Khuynh Hoạ, nhưng Nhan Mặc vẫn đứng ra nói giúp nàng.

“Nhan Mặc, ý của ngươi là bổn cung không nên trách nàng?” Thanh âm Thái Tử thêm vài phần kỳ quái.

Một người luôn luôn phóng khoáng, không bị trói buộc như Nhan Mặc vậy mà lại vì một nữ tử gặp mặt lần đầu nói nhiều lời như vậy.

Trừ phi hắn cũng nhìn trúng Tô Khuynh Hoạ, vừa nghĩ đến loại khả năng này, Thái Tử liền đố kỵ không ngừng.

Hắn đường đường là Thái Tử còn chưa có từ hôn, Nhan Mặc há chẳng phải đang ngấp nghé hôn thê của hắn ư?

“Nhan Mặc chẳng qua là ăn ngay nói thật, có chỗ thất lễ, kính xin điện hạ thứ tội.” Nhan Mặc kính cẩn đáp.

Một vị là Thái Tử tương lai, một vị là Thế Tử tay cầm trọng binh, đôi bên ai cũng không thể đắc tội. Tô vương gia này đúng là một cái đầu hai cái não, huống chi hắn chỉ là một Vương Gia trung lập.

Nếu không phải trưởng công chúa vì người đó mà một mực không cho ông ta thể diện, ông ta cũng không dung túng người khác hại chết nàng.

Tô Khuynh Hoạ cũng không phải nữ nhi của hắn, bí mật này ngoại trừ đương kim hoàng thượng và người đó, cũng chỉ có bản thân ông ta biết.

Thế nhưng, nếu có một ngày Tô Khuynh Hoạ biết thân phận thật của mình, nàng sẽ như thế nào đây?