Chương 16: Xông Vào Khuê Phòng

“Hoạ Nhi xác thực không biết chuyện này, nếu có ngọc bội, chắc chắn đã chủ động giao ra.” Ánh mắt Tô Khuynh Hoạ thành thật, hèn mọn mà quỳ trên mặt đất.

Tâm tư Chương thị khẽ dao động, lạnh nhạt nói: “Con nói có thật không?”

“Tất cả đều là thật.” Tô Khuynh Hoạ lập tức đáp, thái độ nhún nhường.

“Mẫu thân không được tin cô ta! Cô ta lời ngon tiếng ngọt, mẫu thân đừng để bị cô ta mê hoặc.”

Thấy mẫu thân mình không vội xử lý Tô Khuynh Hoạ, Tô Khuynh Thành ngược lại dao động, không khỏi nóng nảy.

“Khuynh Thành!” Chương thị có chút lớn tiếng, “Nhiều lời! Mẫu thân còn cần con dạy?”

Tô Khuynh Thành cúi đầu xuống, uỷ khuất nước mắt lưng tròng, trong lòng càng thêm hận Tô Khuynh Hoạ.

“Mẫu thân, Khuynh Thành…… Khuynh Thành không phải có ý này.” Tô Khuynh Thành lập tức thấp giọng nói.

Thần sắc Chương thị có chút hoà hoãn, tiếp tục nói: “Bất luận thế nào, về chuyện ngọc bội ta sẽ phái người đi điều tra, nếu như là thật, con vẫn là Tô vương phủ đại tiểu thư. Nếu như không phải, con sẽ sống không bằng chết.”

Nói xong, Chương thị đứng dậy phẩy tay áo một cái, tay áo hung hăng vẫy về phía Tô Khuynh Hoạ.

Tô Khuynh Hoạ hoảng sợ lùi một bước tránh khỏi.

Chương thị hừ lạnh một tiếng, đưa Khuynh Thành ra ngoài. Thời khắc rời đi, Tô Khuynh Thành quay đầu lại, ánh mắt tàn nhẫn ngoan độc không chút che dấu.

“Trông chừng Đại tiểu thư cho tốt, xảy ra chuyện gì các ngươi đều phải rơi đầu!” Chương thị quay đầu lại nhìn về phía trong phòng, đối với những người canh giữ lạnh lùng nói.

Trông thấy Tô Khuynh Hoạ mờ mịt ngồi trên đất, không có lấy một tia thần thái, Chương thị lúc này mới rời đi.

“Khuynh Thành, mẫu thân không phải cố ý muốn doạ con, tương lai con sẽ trở thành Thái Tử Phi, không thể lỗ mãng.”

“Khuynh Thành nhớ kỹ, hôm nay là Khuynh Thành thất thố, xin mẫu thân đừng trách tội.” Tô Khuynh Thành đáp.

Chương thị nắm chặt tay Tô Khuynh Thành, lời nói tình ý: “Con là niềm kiêu ngạo của mẫu thân, mẫu thân về sau chỉ có thể trông cậy vào con. Tứ Nương ỷ mình có nhi tử được Vương Gia yêu thương, Thất Nương thì ỷ mình tuổi trẻ mỹ mạo.”

Chương thị tức giận đến trên ngực phập phồng, Tô Khuynh Thành cầm chặt tay bà ta. Tô Khuynh Thành thề hẹn chân thành: “Mẫu thân yên tâm, Khuynh Thành tuyệt đối sẽ không để mẹ thất vọng.”

Nhìn bóng hai người đi xa, Tô Khuynh Hoạ mới chậm rãi đứng dậy. Ánh mắt nàng kiên định nhìn về phương xa, tất cả chỉ mới là bắt đầu.

Nàng vừa trở lại nội phòng, một đạo ám khí mang theo tiếng gió thẳng tắp hướng mình bay tới. Tô Khuynh Hoạ nhanh chóng lách mình tránh đi, ám khí đâm sâu hơn nửa tấc vào mặt tường sau lưng.

Thì ra là một con dao găm, cây chủy thủ này nhìn hết sức quen mắt, như ngày đó trong xe……

“Không ngờ Thế Tử lại vô vị đến thế, không chỉ xông vào khuê các của nữ tử, huỷ danh dự người ta, còn muốn làm tổn thương tính mạng người khác.”

Sau rèm che, một nam tử áo trắng tựa tuyết, trên miệng chứa ý cười nhàn nhạt, thoạt nhìn vô hại. Nhưng Tô Khuynh Hoạ hiểu rõ, đây chỉ là mặt hắn biểu hiện ra ngoài. Nam tử trước mặt giống như hồ ly tâm trí giảo hoạt, cần phải cẩn thận ứng phó.

“Tử Hạo đâu có làm bị thương Đại tiểu thư phân nào, Đại tiểu thư thân thủ bất phàm, trí tuệ ưu việt, Tử Hạo cực kỳ bội phục.”

Hắn tựa như thư sinh phong lưu phất phơ cây quạt trong tay, tươi cười sáng lạn.