Chương 17: Kết Giao

Tô Khuynh Hoạ nói: “Thế Tử nếu có việc xin mời đến tiền sảnh nói, đây không phải nơi ngài có thể tới.”

Nhan Mặc lại giống như thiếu gia ăn chơi, liền ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Như vậy hiển nhiên chính là bộ dạng ta sẽ không đi, ngươi có thể khó dễ được ta.

Tô Khuynh Hoạ tức giận không thôi, nét mặt nhanh chóng lại bình tĩnh, thậm chí còn phủ lên nét cười nhàn nhạt.

“Không ngờ Tô đại tiểu thư thô bỉ bất kham trong lời đồn lại tinh xảo đặc sắc như vậy, thực làm cho người khác bất ngờ.”

“Cũng như nhau thôi, không nghĩ tới thiếu tướng quân uy danh lừng lẫy vậy mà cũng không khác gì du côn lưu manh.”

Không ngờ Tô Khuynh Hoạ lại có thể buông lời trêu ghẹo hắn. Nhan Mặc khẽ giật mình, lập tức nở nụ cười.

“Hổ Phù ấn tín của ta ở chỗ cô à?” Đột nhiên hắn mở miệng hỏi. Tô Khuynh Hoạ cả kinh cứng người, giả vờ như nghe không hiểu.

“Thái Tử nói Hổ Phù ấn tín gì cơ? Khuynh Hoạ chưa từng nghe nói qua.”

Nhan Mặc nghe xong, ung dung cười cười, vang lên âm thanh hết sức êm tai.

“Ta biết rõ ở trên người của cô, chỉ cần cô không động tâm bất chính, ta sẽ để lại chỗ cô, để cô bảo quản thay ta.”

“Vì sao?” Tô Khuynh Hoạ lập tức hỏi lại. Vật quan trọng như vậy, hắn không phải nên nhanh chóng lấy về sao?

Nhan Mặc cũng không giải thích, chỉ cười thần bí. Hắn thận trọng nói: “Ta biết Hổ Phù này có ích với cô, cô không hi vọng ta lấy đi đúng không?”

“Có điều Hổ Phù này, cô thực sự không thể sử dụng, nếu tính toán của cô thuận mắt ta, cô cứ việc nói ra ta có thể giúp cô.”

Tô Khuynh Hoạ cũng thay đổi vẻ mặt nghiêm trọng, khí thể đột nhiên biến đổi, thêm vài phần mạnh mẽ sắc bén.

“Hổ Phù ấn tín này với ta xác thực hữu dụng, ngài cũng lấy đi ngọc bội của ta không phải sao? Một vật đổi một vật mà thôi.”

Nhan Mặc ngại ngùng cười: “Cái này không giống nhau, binh phù này là quốc gia đại sự, động một chút là dân chúng lầm than, giang sơn đổi chủ.”

“Hừ!” Tô Khuynh Hoạ trầm tĩnh lạnh nhạt, “Thế Tử cầm ngọc bội của ta, có thể hiểu là đang cầm tính mạng của cả gia đình ta.” Nhan Mặc nhìn nàng, ánh mắt vững vàng.

Nghĩ đến ban ngày Tô Khuynh Hoạ dứt khoát đẩy tay mình ra, hắn không khỏi có chút bực tức. Còn về nguyên nhân gì, chính hắn cũng không nói lên được.

“Quả thật ta sẽ không dễ dàng từ hôn như vậy, bởi vì ta có dự tính của mình, chuyện này không phải có liên quan đến việc Thế Tử lấy đi ngọc bội của ta sao? Huống chi nếu không phải Thế Tử lấy ngọc bội của ta, ta làm sao có cơ hội đoạt được Hổ Phù?”

Tô Khuynh Hoạ không chút nhún nhường, huống chi vừa mới nén giận từ chỗ Chương thị, vừa vặn có nơi phát tiết.

Bầu không khí nhất thời yên tĩnh nặng nề, đột nhiên hai người cùng tự hiểu ra thở phào một cái, nhìn nhau cười.

Tô Khuynh Hoạ câu môi, “Thế Tử nhanh đi đi, nếu bị phát hiện chỉ e không nói rõ được.”

“Tô đại tiểu thư mồm miệng lanh lợi, cho dù bắt gian tại giường, chỉ e cũng không thắng nổi cô đâu.” Nhan Mặc khiêu mi khẽ cười.

“Khuynh Hoạ không so được với Thế Tử, một tướng quân lại có cái tên thanh nhã như vậy, cũng thật hiếm thấy.”

Luận về đấu võ miệng Tô Khuynh Hoạ không kém chút nào, cũng không muốn bị thua thiệt.

Nhan Mặc cười khanh khách, tên này cũng không thể trách hắn, ai kêu năm đó phụ thân hy vọng mình làm đại tài tử chứ không phải đại tướng quân. Phụ thân chán ghét cuộc sống bị người kiêng kị, mà bản thân cuối cùng vẫn lựa chọn con đường giống như phụ thân.

Nhưng so với Nhan Mặc, hắn thích người khác gọi hắn là Tử Hạo hơn.