Chương 19: Đau Khổ

Chỉ nửa ngày hôm qua, nàng không có cách nào khác để nắm rõ bố cục Tô vương phủ, mơ hồ tìm lối đi. Nhưng buổi tối nàng đã dùng công phu, lén lút ra ngoài đi một vòng. Người nào ở tiểu viện nào, nàng đại khái đã nắm rõ.

Kinh Hồng Viện của Tô Khuynh Thành cách Lan Đinh Viện không xa. Vì tối qua đã tới một lần, tối nay nàng càng quen việc, dễ hành động hơn.

Ánh nến Kinh Hồng Viện còn chưa tắt, ở bên trong Tô Khuynh Thành phát giận, không ngừng đập phá lung tung.

Một tiếng “BA~!” vang lên, thị nữ Đào Nhi sợ đến mức nước mắt lưng tròng quỳ trên mặt đất, không dám lên tiếng.

Tô Khuynh Hoạ trong bóng tối chứng kiến Tô Khuynh Thành tát nhiều cái liên tục vào mặt Đào Nhi.

Tô Khuynh Thành hét lớn: “Tiện nhân! Tiện nhân, tiện nhân, đều là tiện nhân!”

“Tiểu thư xin bớt giận.” Đào Nhi nói trong bất lực.

“Con hồ ly tinh Tô Khuynh Hoạ này! Dám câu dẫn Thái Tử, cô ta dựa vào đâu mà muốn tranh giành với bổn tiểu thư? Vọng tưởng!”

“Tiểu thư bớt giận, còn ồn ào nữa sẽ đến tai Vương Gia mất.” Đào Nhi vừa quỳ vừa khúm núm tha thiết khuyên can.

“BA~!” Lại một cái tát đánh vào mặt Đào Nhi, Tô Khuynh Thành tức đến mức trên ngực phập phồng.

“Chuyện của bổn tiểu thư đến lượt tiện tỳ như ngươi quản à? Các ngươi không phải muốn nhìn trò cười của bổn tiểu thư sao?”

Nói xong, Tô Khuynh Thành lập tức tóm lấy cổ áo Đào Nhi, hung dữ ném nàng sang một bên. Đào Nhi bò dậy tiếp tục quỳ, không dám nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng nức nở.

Tô Khuynh Hoạ nhìn bộ dạng này của Tô Khuynh Thành lại càng thêm chán ghét, người trước mặt và người sau lưng một trời một vực, thật giả tạo!

Cuối cùng, Tô Khuynh Thành cũng buồn ngủ, có thể là tức giận đến mệt, rất nhanh đã ngủ thϊếp đi.

Tô Khuynh Hoạ nhẹ nhàng từ xà nhà nhảy xuống, dùng dao găm cạy mở chốt cửa, đẩy cửa mở ra. Đi đến bên giường, chậm rãi lấy từ trong tay áo ra một cái bình nhỏ, Tô Khuynh Hoạ cười đắc ý.

Thứ này là nhờ sự phụ dạy độc dược chỉ điểm mà nàng đã tự mình chế ra, uy lực cũng không nhỏ. Nàng gọi nó là vô nhan, vì sau khi dược liệu tiêu tán sẽ vô ảnh vô tung, người khác cũng không tra ra được.

Tô Khuynh Hoạ mở nắp bình, nhẹ nhàng thả một chút lên mặt Tô Khuynh Thành. Tô Khuynh Thành trong cơn mơ gãi lên mặt một cái, một cái rồi lại thêm một cái, càng ngày càng dùng sức.

Tô Khuynh Hoạ khoé miệng cười lạnh, ngày mai sẽ diễn ra một vở kịch hay. Chỉ tiếc bản thân không thể quang minh chính đại xem rồi. Tô Khuynh Hoạ lắc đầu, mặc kệ chuyện sau lưng, an tâm trở về ngủ.

Ngày hôm sau trời vừa mới sáng, Tô Khuynh Hoạ còn đang trong giấc mộng, mơ hồ nghe được một tiếng hét thảm. Nàng nhíu mày, tiếp tục ngủ, tối hôm qua chuẩn bị quá muộn, nàng rất mệt.

Lúc Tô Khuynh Hoạ tỉnh dậy đã là buổi trưa, cũng may mà bị nhốt nếu không chỉ sợ là ngủ không yên.

Thanh Thanh như thường lệ bưng chậu rửa mặt đến, không biết đã đứng ở đây bao lâu nhưng nàng chỉ yên tĩnh đứng đó không có lay mình dậy, Tô Khuynh Hoạ ngược lại nảy sinh vài phần xúc động.

“Bên ngoài dường như rất ầm ĩ, xảy ra chuyện gì ư?” Tô Khuynh Hoạ duỗi thẳng lưng nhìn về phía Thanh Thanh, hỏi.