Chương 3: Ơn Cứu Mạng

“Hôm nay cô đã cứu ta một mạng, nói đi, muốn cái gì?” Nam tử nhàn nhã hỏi, dung nhan khẽ động, ơn huệ trong mắt long lanh tràn đầy.

Tô Khuynh Hoạ không để ý đến hắn, chỉ yên tĩnh nghĩ đến những chuyện khác. Nam tử không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, tiếp tục nói: “Cô và Tô vương phủ rốt cuộc có quan hệ gì?”

Quan hệ? Nội tâm Tô Khuynh Hoạ cười lạnh, nàng là đại tiểu thư Tô vương phủ. Thế nhưng, người ngoài có lẽ chỉ biết đến Tô Khuynh Thành, có ai biết Tô Khuynh Hoạ nàng đây?

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt sáng ngời: “Ta là đại tiểu thư Tô vương phủ.”

Nhận được đáp án mình muốn, nam tử khẽ cưỡi, vén một góc rèm bên cạnh lên xem thử. Đúng lúc xe đi qua phố xá sầm uất, một con ngõ nhỏ vắng vẻ ít người cũng không có.

Tình thế khẩn trương, nam tử cũng không kịp nói quá nhiều với nàng, gấp gáp rời đi.

“Sau này còn gặp lại, đại tiểu thư!” Nói xong nam tử tựa như cơn gió biến mất không thấy đâu.

Thấy nam tử đã rời đi, Tô Khuynh Hoạ mới thả lỏng dáng người, buông lơi một chút. Nàng mở bàn tay ra, nằm lẳng lặng trong tay nàng là Hổ Phù ấn tín lấy từ trên người nam tử kia.

Lúc nam tử gần sát nàng, thừa cơ trộm đi ngọc bội trên người nàng, Tô Khuynh Hoạ cũng từ trên người hắn thuận tình trộm đi Hổ Phù ấn tín. Tô Khuynh Hoạ mím môi khẽ cười, núi cao tất có núi cao hơn.

Về phần ngọc bội kia, nếu không phải nàng cố ý để cho hắn lấy đi, hắn làm sao có thể thực sự lấy đi được? Thay vì ngoan ngoãn cầm lấy ngọc bội đi từ hôn, thành toàn cho đám người vương phủ kia. Chi bằng để cho kẻ khác trộm đi. Càng náo loạn càng tốt. Như vậy, nàng có thể thuận lợi hoàn thành kế hoạch hơn.

Nhìn Hổ Phù ấn tín trong tay, Tô Khuynh Hoạ yên tĩnh suy nghĩ. Nghe nói Hổ Phù chỉ có Mục Thân Vương nắm giữ, hắn trấn thủ một phương, hoàng đế cũng kiêng kị ba phần. Có thể tuỳ ý lấy đi Hổ Phù ấn tín từ chỗ hắn, e rằng chỉ có thể là con trai độc nhất của hắn — Nhan Mặc thế tử.

Không ngờ lại là hắn? Nghe đồn hắn là công tử văn võ song toàn, là tình lang trong mộng của các tiểu thư khuê các trong kinh.

Vốn dĩ Mục Thân Vương và thế tử trấn thủ biên cương, hoàng đế không cho gọi thì không được hồi kinh. Nhìn dáng vẻ này của hắn, e là không phải được triệu về, mà là lén lút trở về.

Xem ra thế cục trong triều cũng không phải là sóng yên biển lặng.

Giống như Tô vương gia ở trong triều, không biết người đối phó với thế cục hiện tại như thế nào? Thật sự mong đợi mà?

Nàng nhu thuận khẽ cười, dịu dàng động lòng người, phụ thân đại nhân! Nữ nhi trở về nhất định là ác mộng của người!

Nắm Hổ Phù ấn tín trong tay, rõ ràng nhẹ như lông hồng, nhưng nàng lại cảm giác nặng không thể nâng. Tô Khuynh Hoạ đột nhiên nghĩ ra điều gì, khoé miệng nàng cong lên. Hổ Phù này nàng không thể trả lại cho Nhan Mặc thế tử, bởi vì đối với nàng cũng có tác dụng.

Nhưng nếu như hắn muốn tìm kiếm, nhất định sẽ tìm được nàng, xem ra phải đổi đường đi.

“Ma ma! Ma ma dừng một chút!” Tô Khuynh Hoạ yếu ớt gọi khẽ.

Cơn giận của Thôi ma ma còn chưa kịp nuốt xuống, lần này lại càng tức giận hơn. Mặt mũi Tô vương phủ đều bị nha đầu nông thôn này làm cho mất hết, lại còn lắm chuyện như vậy!

Thôi ma ma vén rèm lên, không chút khách khí nói: “Đại tiểu thư lại có chuyện gì?”

“Ma ma……” Tô Khuynh Hoạ đứng dậy, ngay cả cửa sổ xe cũng vịn không được, mệt mỏi ngã xuống đất.

“Ma ma, Hoạ Nhi đã ngồi liên tục trên xe ngựa nhiều ngày, chuyện này… Vừa rồi lại bị kinh hãi chóng mặt cực độ.”

Lông mày ma ma cau lại, nội tâm nảy sinh ngàn vạn câu mắng chửi nàng nhưng trên mặt vẫn mỉm cười giả ý như trước.

“Đại tiểu thư hôm nay sao lại không thoải mái? Vương gia vẫn đang chờ người trở về từ hôn, không thể trì hoãn thời gian được.”

“Không…… Sẽ không trì hoãn đâu, chúng ta đi đường thuỷ là được rồi.” Nàng nói xong liền cúi đầu xuống, làm ra dáng vẻ nôn khan.

Thôi ma ma càng nhìn càng tức giận, nhưng vì có thể để Tô Khuynh Hoạ thuận lợi trở về từ hôn, cũng chỉ có thể theo ý Tô Khuynh Hoạ.

Đợi đến khi từ hôn rồi, xem bà trừng trị nha đầu kia thế nào!