Chương 50: Kinh Hồng Vũ

Ba nam nhân dung mạo xuất chúng ở kinh thành đều đã xuất hiện, những người khiến nhiều thiếu nữ phải mê đắm. Tô Khuynh Hoạ không khỏi ngây người.

“Sao vậy, ta quấy rầy cô ngắm trăng sao?” Vị quý công tử này ôn hoà nói.

“Không có, ta cũng là vì tiếng nhạc ầm ĩ trong trung cung nên mới ra ngoài hít thở không khí. Có điều vừa rồi ngài nhắc đến Đích tiểu thư Tô Gia, dường như ngài rất thưởng thức tài đánh đàn của cô ấy?” Tô Khuynh Hoạ hiếu kỳ hỏi.

“Cũng không tính là thưởng thức. Chỉ cảm thấy tiếng đàn của cô ấy coi như không tệ, nhưng cảm giác thiếu đi một phần đại khí khoáng đạt. Có điều tiểu nữ nhi gia chỉ như vậy thôi.” Quý công tử cười nói.

Tô Khuynh Hoạ lạnh lùng cười, người như Tô Khuynh Thành có thể có cảm giác đại khí khoáng đạt gì chứ.

“Công tử, Khuynh Hoạ đi trước.” Tô Khuynh Hoạ ngẫm lại thời gian có lẽ cũng sắp đến lúc rồi, nên đi chuẩn bị một chút. Rất nhanh nàng sẽ khiến Tô Khuynh Thành lại phải khóc.

Quý công tử nhìn bóng lưng rời đi của Tô Khuynh Hoạ, không khỏi cảm thán, mọi người đều nói Đích tiểu thư của Tô phủ Tô Khuynh Thành mỹ mạo vô song, có thể nói là đệ nhất mỹ nhân kinh thành. Nhưng hắn lại cảm thấy không phải, vì nữ tử trước mặt này so với Tô Khuynh Thành còn xinh đẹp hơn nhiều, còn có một loại khí chất thế tục phóng khoáng.

Tô Khuynh Hoạ mặc vũ y mà Nhan Mặc chuẩn bị cho nàng, thật đúng là tuyệt đại giai nhân, đây mới gọi là mỹ mạo vô song. Thậm chí đến mỉm cười một cái cũng làm cho thái giám bên cạnh cùng tỳ nữ đỏ mặt, tiểu thư này quả nhiên là xinh đẹp, thật sự là quá xinh đẹp đi.

Tô Khuynh Hoạ mặc xong vũ y, thời điểm tiếng nhạc vang lên liền tiến vào giữa trung tâm.

Tô Khuynh Hoạ che mặt, người bên ngoài đều không nhìn ra nàng. Chỉ nhìn thấy thân hình yểu điệu của nàng, trong nội tâm tán thưởng không ngớt, nữ tử có được tư mạo thế này sẽ có khuôn mặt xinh đẹp đến nhường nào.

Tô Khuynh Thành khinh thường liếc mắt nhìn, cho dù có đẹp, cũng sẽ không đẹp hơn mình.

Tô Khuynh Hoạ theo điệu nhạc bắt đầu những điệu múa đầu tiên, xinh đẹp như tiên nữ, bay bổng tựa kinh hồng, mềm mại tựa du long.

Thời khắc Tô Khuynh Hoạ không che lấy mặt, tất cả mọi người đều bị mỹ mạo của nàng làm cho chấn kinh. Toàn bộ xôn xao: “Trên thế gian sao lại có mỹ nhân như vậy?”

“So với Tô Khuynh Thành kia còn xinh đẹp hơn, quả thực là thiên tiên hạ phàm.”

“Cho dù là bích họa tiên nữ cũng còn thua kém nhiều, nàng mới đúng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành.”

Tân khách ở đây đều say mê mỹ mạo của Tô Khuynh Hoạ cùng với dáng múa của nàng mà trố mắt nhìn trân trân, chìm đắm đến mức không dời mắt được. Lúc Tô Khuynh Thành đánh đàn còn không có phản ứng như vậy, chỉ hài lòng thưởng thức tiếng đàn cùng dung mạo duyên dáng của nàng.

Mà Tô Khuynh Hoạ vừa đến, toàn trường liền sôi trào, bọn hắn giống như vừa tìm thấy trân bảo hiếm có, thậm chí còn muốn chảy cả nước dãi, thật mất mặt.

Nhất cử nhất động của tất cả mọi người Tô Khuynh Hoạ đều thu vào trong mắt, mắt đẹp khẽ cong, rung động lòng người.

Thời khắc đôi mắt Tô Khuynh Hoạ chạm vào ánh mắt Thái Tử điện hạ, không còn nghi ngờ linh hồn Thái Tử điện hạ sớm đã bị Tô Khuynh Hoạ câu đi mất, xem đến xuất thần, tựa như đến mức ở chốn không người.

Tô Khuynh Thành ở bên cạnh liền nũng nịu lôi kéo hắn, mê hoặc hắn, Thái Tử điện hạ đều không chú ý tới Tô Khuynh Thành. Cuối cùng còn để cho Tô Khuynh Thành không chút bình tĩnh, chặn tầm mắt của hắn.

Thái Tử điện hạ thực sự đã say mê Tô Khuynh Hoạ đến thần hồn điên đảo. Nếu nói vừa rồi hắn bị Tô Khuynh Thành mê hoặc bảy phần, lần này hắn đã bị Tô Khuynh Hoạ câu dẫn tâm hồn hoàn toàn.

Hắn nghĩ đến mỹ nhân bực này mình không có được, thật quá đáng tiếc. Hắn đột nhiên không muốn từ hôn nữa.

Tô Khuynh Thành tức giận bóp tay của mình muốn chảy cả máu, nhưng đây là hoàng cung, ở đây nhiều người như vậy, nàng tuyệt đối không thể để bất cứ ai nhìn ra nàng đang tức giận, ghen ghét. Vì hình tượng của nàng trong mắt người ngoài từ trước đến nay đều là cao quý đoan trang, ôn nhu thiện lương.