Chương 7: Ác Độc

“Đại tỷ, tỷ không muốn nói cho chúng ta biết? Hay là bởi vì lúc tỷ ở nông thôn đều để việc nặng cho lão bà bà làm?”

Khuôn mặt không hiểu chuyện của Tô Khuynh Nguyệt nói nàng không chút buông tha, quả thực không khách khí. Trong lòng Tô Khuynh Hoạ khẽ nghĩ, chắc hẳn ngày thường Tô Khuynh Nguyệt là kẻ theo đuôi Tô Khuynh Thành.

“Tam muội nói đúng……” Tô Khuynh Hoạ cũng không muốn gây sự, tiếp tục giả vờ khúm núm như trước.

“Ha ha!” Tô Khuynh Nguyệt chợt bật cười, “Chẳng trách phụ thân sợ tỷ khiến vương phủ mất mặt, nếu để cho Thái Tử điện hạ biết đại tỷ cầm kỳ thi hoạ đều không biết, ngược lại việc nặng nhọc lại thuận tay, e là cho rằng tìm phải một ma ma về.”

“Tam muội! Chớ có nói bậy.” Tô Khuynh Thành nhìn như hờn dỗi trách tội, thực tế đáy mắt tràn đầy đắc ý.

Tô Khuynh Hoạ lạnh nhạt khẽ cười, xem ra Tô Khuynh Thành đúng ra cố ý đưa nàng tới hồ sen. Đã như vậy, cứ để cho Tô Khuynh Thành đắc ý trước, ngày sau mới trừng trị nàng ta.

“Tam muội…… Tam muội nói đúng, đại tỷ tất nhiên là không xứng với Thái Tử điện hạ.” Tô Khuynh Hoạ khiêm tốn đáp.

“Đó là tất nhiên, Thái Tử điện hạ thích chính là tiểu mỹ nhân tài mạo song toàn đích tiểu thư.”

Tô Khuynh Nguyệt đắc ý nói, giống như người Thái Tử thích là nàng ta. Tô Khuynh Hoạ lắc đầu, người như vậy vốn đã định sẵn chỉ có thể bị người khác lợi dụng, nàng cũng không muốn so đo cùng nàng ta.

“Tam muội nói rất đúng.” Tô Khuynh Hoạ ung dung thản nhiên ứng phó Tô Khuynh Nguyệt.

Tô Khuynh Nguyệt đắc ý nhìn bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng của Tô Khuynh Hoạ. Lúc này, các vị tiểu thư Tô gia cùng đánh giá lẫn nhau, tâm tư đều có tính toán riêng.

Đối với tính cách của Tô Khuynh Hoạ, Tô Khuynh Thành vô cùng hài lòng, chỉ là khuôn mặt này của nàng chung quy cũng khó có thể xem nhẹ.

Nội tâm nàng khẽ động, tâm tư sinh kế, nói: “Đại tỷ, Tam muội, Tứ muội, hay chúng ta vào trong đình ngắm cảnh đi?”

Tô Khuynh Thành chỉ vào đình cách đó không xa, chỗ đó có thể ngắm hết cái hồ sen này cùng với toàn bộ cảnh sắc ở hậu viện.

Đố kỵ thoáng qua trong mắt Tô Khuynh Thành, Tô Khuynh Hoạ cũng không phải là không nhìn ra. Nghĩ đến Tô Khuynh Thành này là đang muốn ra chiêu, ngược lại nàng rất muốn xem thử.

“Vừa hay, ta bảo Đào Nhi đi lấy chút bánh ngọt, nước trà tới đây, trước kia đại tỷ chưa từng ăn, lát nữa có thể ăn nhiều chút.”

Ngoài mặt Tô Khuynh Thành quan tâm nàng chu đáo, kỳ thực lời nào cũng mang ý châm chọc, thật không hổ là con gái Chương thị.

“Đích tiểu thư đối với ta thật tốt.” Tô Khuynh Hoạ cảm kích khẽ cười, nói xong, mấy người đã đến trong đình.

“Đại tỷ và chúng ta là người một nhà, không cần phải khách khí, tỷ xem hoa sen ở đây có phải là rất đẹp không?”

Tô Khuynh Thành đến bên cạnh thanh chắn ở đình, chỉ vào một mảnh hoa sen đằng kia, cười tươi niềm nở.

Thanh chắn ở đình cũng không cao, vừa đến cẳng chân hơn nữa còn có thể ngồi. Tô Khuynh Hoạ có chút hiểu được ý đồ của Tô Khuynh Thành. Xem ra nàng phải nhịn nàng ta thêm lần này.

“Đại tỷ, tỷ tới đây xem đi, có phải là đẹp hơn không?” Tô Khuynh Thành cố ý gọi Tô Khuynh Hoạ qua. Nội tâm sớm đã nhìn thấu mưu kế của Tô Khuynh Thành nhưng Tô Khuynh Hoạ lại phối hợp bước đến.

Tô Khuynh Hoạ ngắm cảnh, Tô Khuynh Thành liếc mắt ra hiệu cho Tô Khuynh Nguyệt, Tô Khuynh Nguyệt liền nhẹ gật đầu.

Lúc Tô Khuynh Hoạ đến bên cạnh thanh chắn, đột nhiên phía trước duỗi ra một cái chân vướng lấy chân nàng. Phía dưới không chỉ có hồ sen, bên cạnh còn có hòn non bộ, trên núi giả là những tảng đá rất bén nhọn.

Không ngờ Tô Khuynh Thành ác độc như thế, không chỉ muốn tổn thương mặt của nàng, lại càng muốn mạng của nàng hơn.