Chương 8: Thần tượng

"Cơ Thái, anh gặp qua cô ta vài lần cảm thấy thế nào?" Lôi Dĩnh xinh đẹp là chuyện không thể bàn cãi, trọng tâm Viên Khả Di đang nhắm đến ở đây chính là cảm nghĩ của Cơ Thái về biểu hiện của nữ nhân kia.

Cơ Thái đắn đo, anh lượm nhặt lại từng khoảnh khắc giáp mặt cùng Lôi Dĩnh. Kỳ thật, đối với nữ nhân anh tuyệt nhiên không có hứng thú. Nhưng vì diện mạo Lôi Dĩnh lại đẹp quá mức cho phép, khiến anh nhìn qua một lần liền không tránh khỏi cảm giác muốn nhìn thêm lần nữa.

Đi kèm với đó là một sự ganh tị được che giấu kỹ càng.

"Tính cách cô ta khá trầm tĩnh. Lần đầu tiên anh đến nhà được ba mẹ cô ta tiếp đón rất chu đáo, ngay cả anh trai cô ta cũng nhiệt tình bắt chuyện. Duy chỉ có nữ nhân đó mặt lạnh như băng, hoàn toàn không thèm đoái hoài đến, xem anh chẳng khác nào người vô hình." Cơ Thái nhớ lại, mặc dù hôm đó anh đã giả vờ xoắn xuýt trước mặt Lôi Dĩnh, nhưng cô ấy hầu như không hé miệng đối đáp với anh nửa lời.

Suy đi nghĩ lại, Cơ Thái vội bổ sung: "Có lẽ cô ta đã có ý trung nhân cũng không chừng."

Lam Cẩn Du ngồi đó gật gù cái đầu nhỏ, cô tiếp lời Cơ Thái: "Có thể lắm. Em đã từng bắt gặp cô ta đi bên cạnh một gã đàn ông khôi ngô tuấn tú, hệt như các nam thần trong truyện tranh vậy."

Trong lúc Viên Khả Di vẫn giữ yên lặng, Cơ Thái liền bày ra dáng vẻ tò mò: "Nam thần sao? Có đẹp trai hơn anh hay không?"

Lam Cẩn Du tinh ý, nhướn nhướn mi cười ma mãnh: "Tuy không trắng trẻo bằng anh, nhưng người ta "men" hơn anh rất nhiều a!"

Cơ Thái bĩu môi, hất hất hai bả vai ngỏ ý xem thường: "Thì làm sao nào? Hắn cũng không giàu bằng anh! Nếu giàu thì đã không để bạn gái của mình bị người ta vung tiền cướp lấy!"

Mặc kệ hai người kia tí tởn cười đùa, Viên Khả Di trầm mặc suy nghĩ. Mất một lúc lâu cô mới lên tiếng: "Căn cứ vào hợp đồng, 3 tháng trước khi diễn ra lễ đính hôn cô ta sẽ phải dọn về đây chung sống với anh. Mọi thứ đều được ký kết rất chặt chẽ, cho dù vài tháng sau tên bạn trai kia có tích cóp đủ tiền muốn chuộc lại cô ta, em tuyệt đối cũng sẽ không để hắn được toại nguyện."

Ngồi bàn bạc thêm một lúc, Viên Khả Di đứng lên tạm biệt Cơ Thái. Cô lái xe đến nhà thăm ba mẹ Lam Cẩn Du, đến đầu giờ chiều mới quay xe trở về ngôi biệt thự.

Cô dành chút thời gian trò chuyện cùng ba mẹ mình, sẵn tiện xin phép họ chi ra một số tiền để mua lại quán cơm Lôi Ký. Số tiền không tính là nhỏ, nhưng đối với Viên Nhất Sâm cũng không phải là con số đáng để tâm.

Con gái đã trưởng thành rồi, năm nay cũng 23 tuổi đầu chứ không còn non nớt. Nếu cô muốn sử dụng số tiền đó để tập tành kinh doanh, ông đương nhiên không có lý do để từ chối, nhanh chóng gật đầu chấp thuận.

*

Vài ngày sau

Viên Khả Di chỉ mất chút ít thời gian đã điều chỉnh lại toàn bộ nếp sống, cũng như xoá bỏ thói quen sống theo múi giờ bên Mỹ.

Mọi việc đều được tiến hành rất suôn sẻ, cô chỉ đợi ngày ra công chứng liền có thể đứng tên sở hữu ngôi nhà của bác Trương.

Về phía Cơ Thái, hôm nay cũng là ngày đầu tiên anh chính thức đón Lôi Dĩnh về sống chung một nhà, tâm trạng vì thế mà chùng xuống đáng kể.

Không biết bao giờ anh mới có thể thích ứng được với tình cảnh kỳ dị này đây?!

Bất quá, Lôi Dĩnh lạnh lùng như thế cũng tốt. Chí ít sẽ không làm phiền đến anh, không ỏng a ỏng ẹo như đa phần các nữ nhân mà anh thường trông thấy.

Trên suốt đoạn đường, khoang xe yên tĩnh đến mức trầm lặng. Sắc mặt Lôi Dĩnh trước sau như một, hoàn toàn không biểu thị một chút cảm xúc nào để người khác có thể nắm bắt.

Tuy ngoài mặt là vậy, nhưng cô không phải không chú ý đến Cơ Thái.

Tên thiếu gia này ở trước mặt ba mẹ cô thì niềm niềm nở nở, khi chỉ có hai người cô còn nghĩ hắn sẽ luôn miệng ba hoa khoác lác, hay thậm chí là động tay động chân đúng chất với những tên thiếu gia chuyên cậy thế hϊếp người.

Nhưng không, trái ngược với ý nghĩ của cô, ngay cả một cái liếc mắt hắn cũng không thèm đếm xỉa. Mặt hướng thẳng về phía trước, tay cầm chắc vô lăng, hắn cứ như vậy phóng xe đi mà không màng hé răng bắt chuyện.

Càng ngẫm nghĩ, Lôi Dĩnh càng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Trên thực tế, sau khi Lôi gia gặp biến cố, tiếng xấu đồn xa dẫn dắt rất nhiều nam nhân đổ xô đến gặp ba mẹ cô ngỏ lời cưới hỏi. Ai nấy đều sẵn sàng chi ra số tiền lớn để giúp gia đình cô trả dứt món nợ, muốn chiếm hữu cô trở thành nữ nhân của mình.

Già có, trẻ có, thậm chí một số người đã có vợ rồi nhưng vẫn mang lễ vật tìm đến nhà cô, khẩn xin Lôi Đằng, cũng tức là ba cô cho phép họ được cưới cô về làm vợ lẽ.

Chọn tới chọn lui, Lôi Đằng cùng vợ mình tuyệt không thể tìm được ai thích hợp hơn Cơ Thái, vị thiếu gia da thịt trắng trẻo, hơn nữa còn có chút thư sinh gây cho hai người cảm giác an toàn.

Họ thầm nhủ, để con gái ở bên cạnh người này có lẽ sẽ không bị ức hϊếp. Tuy nhiên, để đi đến quyết định cuối cùng thì họ vẫn cần thời gian để suy nghĩ kỹ càng.

Được chọn vào vòng chung kết, Cơ Thái hiển nhiên phải tỏ ra xởi lởi, lịch thiệp ở trước mặt ba mẹ vợ tương lai. Từng ngày trôi qua anh đều chủ động mang quà đến, líu lo xu nịnh đôi vợ chồng già, với mong muốn hai người sẽ mau chóng đáp ứng, ký kết vào bản hợp đồng mà Viên Khả Di đã cất công soạn sẵn.

Vì tình hình khẩn cấp nên Lôi Đằng sau vài ngày đắn đo đã gật đầu đáp ứng. Ông ký roẹt vào hợp đồng, trao đứa con gái rượu đến tay một người hoàn toàn xa lạ, ngoài lý lịch cao quý ra thì cả nhà họ Lôi đều không nắm được ở Cơ Thái bất kỳ điều gì khác.

Hôn nhân được ba mẹ an bài theo cách này, nếu nói Lôi Dĩnh không bất mãn chính là nói dối. Nhưng Lôi gia quả thật đang rơi vào tình thế nguy cấp, món nợ kia nếu không trả đủ thì đừng nói là anh trai cô, ngay cả ba mẹ cô cũng khó lòng yên ổn.

Cho nên mới nói, dù muốn hay không cô cũng phải theo chân tên thiếu gia này về làm dâu nhà họ Cơ. Nếu ai đó hỏi cô cuộc hôn nhân này có gì tốt đẹp, thì đáp án chính là cô cứ thế đặt chân vào Cơ gia, chính thức trở thành cháu dâu của Cơ Uyển Đình.

Phải. Cơ Uyển Đình đối với cô là cả một bầu trời tuổi thơ, là nữ minh tinh đầu tiên mà cô đem lòng sùng bái từ thời tiểu học.

Cơ Uyển Đình là diễn viên thuộc trường phái thực lực, hơn nữa lại sở hữu một nét đẹp thuần thục tự nhiên, sắc sảo đến từng chi tiết. Không thể nói Cơ Uyển Đình là mỹ nhân đẹp nhất thời điểm đó, nhưng vẻ đẹp của bà từng được ví von như một thỏi nam châm, hút người đến khó cưỡng.

Lôi Dĩnh khi đó chỉ được xem những bộ phim bất hủ chiếu lại trên tivi có tên bà tham dự. Cô vì quá mức hâm mộ nhan sắc, cũng như hâm mộ tài năng diễn xuất của bà nên đã dốc tâm tìm hiểu.

Không thể không nói, khi Lôi Dĩnh biết được Cơ Uyển Đình đã từ bỏ nghiệp diễn từ nhiều năm trước, một đứa bé như cô cũng không khỏi dâng lên cảm giác thất vọng.

Cơ Uyển Đình là một nữ diễn viên tài năng, diễn xuất đỉnh đến mức những bộ phim có sự góp mặt của bà cho đến thời điểm hiện tại vẫn được chiếu đi chiếu lại không có dấu hiệu lụi tàn.

Thật không ngờ thần tượng nhiều năm về trước cùng mình lại sắp gắn kết mối quan hệ cô- cháu, Lôi Dĩnh nghĩ rồi mới thấy thoải mái hơn, tạm xem đây là niềm an ủi duy nhất mà cô có được.

Nói gì thì nói, Cơ gia vốn rất kín tiếng, hiển hách là thế nhưng chưa bao giờ khoa trương rầm rộ. Báo chí hầu như không thể moi móc bất kỳ thông tin nào sau khi Cơ Uyển Đình lui về ở ẩn.

Nếu không phải Cơ Thái khoe mẽ trước mặt ba mẹ cô hòng muốn lấy lòng, có lẽ cô phải chờ đến lúc giáp mặt mới ngỡ ngàng vì bản thân cùng Cơ Uyển Đình như thế lại có mối quan hệ vi diệu không tưởng.

Lôi Dĩnh cảm thấy bản thân có chút may mắn, vì Cơ Uyển Đình thời đó không chỉ được tôn vinh nhan sắc hay tài năng, mà bà còn được mệnh danh là mỹ nữ sở hữu tâm hồn vô cùng cao cả.

Cơ Uyển Đình sinh ra đã ngậm thìa vàng, chạy theo nghiệp diễn một phần vì đam mê, một phần vì bà muốn thử sức. Cho nên, toàn bộ khoản tiền kiếm được nhờ diễn xuất bà đều mang đi làm từ thiện.

Nếu Lôi Dĩnh bước chân vào Cơ gia, cô nghĩ tấm khiên bảo hộ duy nhất của mình chỉ có thể là Cơ Uyển Đình. Nữ nhân cùng nữ nhân sẽ dễ dàng cảm thông, dễ dàng thấu hiểu cho phận làm dâu như cô ở một nơi xa lạ.

Đó là điều tốt đẹp nhỏ bé mà cô cảm nhận được khi trở thành hôn thê của vị thiếu gia này.