Chương 7

Cô ta lôi kéo theo hai người kia, bắt đầu quang minh chính đại mà cô lập tôi.

Trong học viện nhanh chóng xuất hiện những lời đồn có liên quan đến tôi, nói tôi ích kỷ, trốn tránh hoạt động tập thể, khi dễ những bạn học khác trong ký túc xá.

Tống Đường muốn lên tiếng thanh minh cho tôi, nhưng Thịnh Dao đã ngay lập tức đăng tải một dòng trạng thái lên vòng bạn bè.

“Có đôi khi, đúng là phải học được cách bao dung một chút, không nên trách cứ bạn học bên cạnh quá nhiều. Chỉ cần bản thân mình cố gắng, cho dù không có được giải nhất thì cũng không sao.”

Hình đính kèm là giường ngủ được cô ta trang trí vô cùng tinh xảo, bên cạnh còn lộ ra một góc chỗ của tôi.

Bởi vì buổi sáng tôi bận tra cứu thông tin để viết bài, trên bàn bày không ít sách và giấy, nhìn qua rất lộn xộn.

Vì vậy, lại có thêm một lời đồn nữa về tôi ——

Đã nghèo kiết xác còn lôi thôi.

“Nghe nói ga trải giường của cô ta một học kỳ mới thay một lần.”

“Thật ra nhà của Mạnh Thính Trúc không nghèo, nhưng mà do cô ta ghen ghét Thịnh Dao, cho nên mới cố ý không để Thịnh Dao lấy được giải nhất. Đã là thời đại nào rồi, chẳng lẽ còn có người ngay cả mấy trăm đồng cũng không có hay sao?”

“Người nghèo không đáng sợ, nghèo nhân cách mới đáng sợ.”

Nghe thấy những lời đồn này, nếu nói một chút cũng không cảm thấy khó chịu thì không đúng.

Một trường học danh giá giữa một thành phố hoa lệ, tựa như một xã hội thu nhỏ, phân chia mọi người thành từng giai cấp với ranh giới rõ ràng.

Vì dời đi sự chú ý, tôi dùng thời gian rảnh ngoài thời gian học tập và đi làm thêm để viết tiểu thuyết.

Không ngờ trong lĩnh vực này, tôi thế nhưng lại có chút thiên phú, vì vậy nhanh chóng viết ra được một chút thành tích.

Tiền nhuận bút 3 tháng liền được chuyển vào tài khoản, tôi rốt cuộc cũng có thể thay chiếc máy tính cũ chỉ dùng hơi lâu một chút thì bị đứng màn hình của chị họ, còn lại gửi về cho mẹ tròn 5000.

*5000 tệ ~ khoảng 16 triệu 7 VNĐ.

Mẹ tôi không chịu nhận tiền: “Tiểu Trúc, thành phố lớn thì chi phí sinh hoạt cũng cao, con cứ giữ tiền để đi ra ngoài chơi với bạn cùng phòng đi.”

Tôi cười cười: “Mẹ, mẹ đừng lo, con và các bạn cùng phòng ở chung với nhau khá tốt, bọn họ cũng không thường xuyên đi ra ngoài chơi.”

Tuy rằng chuyện ở chung với nhau khá tốt là tôi nói dối, nhưng gần đây, nhóm người Thịnh Dao đúng là không thường xuyên đi chơi nữa.

Bởi vì lên năm hai, bài chuyên ngành tăng lên, lại thiết kế thêm chương trình học một nhóm 2-3 người, hơn nữa, giáo viên môn này ở trong trường còn nổi tiếng là công chính nghiêm minh.