Chương 9

Mua một bản thiết kế đồ án hoàn toàn không phù hợp với trình độ thực tế của mình, lại khoe khoang khắp chốn về hành vi gian lận này.

Người khác cũng không ngu ngốc.

Tin đồn lan truyền càng lúc càng rộng rãi, cuối cùng, thậm chí ngay cả các lãnh đạo trong trường học cũng bắt đầu hỏi đến việc này. Nghe nói, nhóm người Thịnh Dao sẽ bị phạt.

Buổi tối ngày hôm đó, Thịnh Dao về nhà.

Ngày hôm sau, khi quay về ký túc xá, cô ta nói rằng mẹ cô ta muốn mời tôi ăn một bữa cơm.

Tôi còn tưởng rằng mình nghe nhầm: “Mời tôi? Cho dù có muốn mời thì cũng phải là Hạ Lam và Hùng Nhã chứ?”

Cũng không biết mẹ của Thịnh Dao đã làm gì, vị công chúa ngày hôm qua còn rưng rưng nước mắt hoang mang lo sợ, hôm nay đã trở nên bình tĩnh thản nhiên:

“Mẹ tôi nói cậu có thể từ một thôn nhỏ mà thi đến thành phố lớn như nơi này, thật sự rất xuất sắc, bà ấy đánh giá cậu rất cao.”

Xuất phát từ sự lễ phép dành cho người lớn, tôi đã nhận lời mời của mẹ Thịnh Dao.

Bà ấy đặt bàn ở một nhà hàng cách trường học rất xa, lái xe đến đây đón chúng tôi.

Khi nhìn thấy bà ấy, trong lòng tôi không khỏi chua xót.

Nếu tôi và Thịnh Dao có thể làm bạn cùng phòng, vậy thì tuổi tác giữa mẹ tôi và mẹ cô ta hẳn sẽ không cách nhau quá xa.

Nhưng mẹ tôi mệt mỏi già nua, so sánh với mẹ của Thịnh Dao mỗi một sợi tóc đều được chải chuốt gọn gàng không chút cẩu thả, tựa như người ở hai thế giới khác nhau.

“Thật ra, lần trước khi về nhà, Dao Dao cũng từng nhắc đến cháu. Nói rằng hoàn cảnh gia đình của cháu tuy nghèo khó, nhưng bản thân cháu lại rất nỗ lực cố gắng, cô rất thích và đánh giá cao những cô gái như vậy.”

Mẹ của Thịnh Dao cười cười, lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp màu xanh ngọc có một chuỗi tiếng Anh. Bà ấy đẩy chiếc hộp về phía trước mặt tôi.

“Đây là quà gặp mặt mà cô tặng cho cháu, hy vọng cháu sẽ thích.”

Mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc lắc tay lộng lẫy lấp lánh.

Tuy rằng tôi không biết rõ những thương hiệu này, nhưng mà Tống Đường cũng có một cái, chỉ là không đeo thường xuyên.

Giá trị khoảng 20,000 tệ.

*20,000 tệ ~ khoảng 67 triệu VNĐ.

Mẹ của Thịnh Dao uống một ngụm trà, ung dung thong thả mà nói:

“Bạn học Mạnh Thính Trúc, cháu và Dao Dao là bạn cùng phòng, 4 năm đại học đều phải ở chung với nhau, có chút mâu thuẫn nhỏ cúng rất bình thường. Có hiểu lầm gì thì cứ nói thẳng ra là được, nhưng có chút lời đồn liên quan đến việc học, thật sự không thể tùy tiện lan truyền.”

Tôi cười nhẹ, đẩy chiếc hộp trả về lại: “Cô hiểu lầm rồi, chuyện đó không liên quan đến cháu, cháu nghĩ cô nên hỏi lại Thịnh Dao về tình hình thật sự thì hơn.”