Chương 1: Phượng Hoàng Nữ

Trong khu vườn tràn ngập cảnh sắc mùa xuân, một cành mai đỏ ló ra khỏi tường. Trong hoàng cung có một tòa nhà giữa tiền triều và hậu cung, nằm ở tòa nhà phía đông thứ năm, kia là đào tạo quan kỹ giáo phường, giáo phường này trực thuộc của Lễ Bộ và chuyên quản lý hoàn toàn của quan quyến, cũng phụ trách bồi dưỡng đào tạo các nhạc công, vũ nữ để phục vụ các buổi chiêu đãi trong các bữa tiệc thiết yến của hoàng cung.

Trong căn phòng rộng lớn, mười hai cô gái nhỏ xinh đang tập múa, tư thế nhẹ nhàng, tay áo dài múa duyên dáng theo tiếng nhạc và thanh tre.

Một dáng người mảnh khảnh lạnh lùng cầm cây bút trong tay, cung kính đứng bên cạnh một nam nhân oai vệ, người này mặc áo mãng bào đỏ chỉ vàng thêu rồng, trên đầu đội mão có gắn một viên đá huyết hồng ngọc to như trứng bồ câu, tư thế ngồi nhàn nhã, chống cằm thưởng thức các điệu nhảy uyển chuyển của các tiểu cô nương.

Các cô gái múa điệu múa uyển chuyển cùng vải lụa và thanh tre, thân hình duyên dáng và nhẹ nhàng. Bọn họ mặc trang phục màu xanh lam. Bộ trang phục múa được cắt hở để lộ vòng eo nhỏ nhắn và xinh đẹp

Chỉ có một người mặc váy múa màu đỏ, phục sức trên người kêu leng keng, cô gái có ngoại hình xuất chúng, dáng người hình chữ S quyến rũ, bờ vai mảnh khảnh, vòng eo cực theo gọn, chiếc cổ mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp và bộ ngực đặt biệt hấp dẫn giữa đám phụ nữ.

Khi nàng múa một cách kịch liệt, bụng dưới của nàng xuất hiện một hình thể phượng hoàng xinh đẹp, đây là dấu ấn chỉ có thể tìm thấy trong hoàng tộc chính thống của Nam Tấn, nó chỉ xuất hiện khi nhiệt độ cơ thể tăng lên, nữ tử như vậy được gọi là " Phượng hoàng nữ" chỉ có thể là công chúa hoặc quận chúa.

Sau khi múa xong, căn phòng trở nên im lặng, nữ tử đứng bên cạnh người nam tử thận trọng hỏi: “Vương gia nghĩ thế nào?”.

Tú Tinh đã dành mười năm trong giáo phường trước khi trở thành người huấn luyện. Nàng thực sự lo sợ, chỉ e chọc quý nhân không vui, phải từ đang ở trên mây bị đánh rớt xuống vũng bùn.

"Số 3 và số 6 chậm nửa nhịp, số 7 nhanh quá nửa nhịp" Nam tử thoạt nhìn không chút để ý nhưng thực ra mọi động tác của các cô nương đều nằm dưới tầm mắt hắn ta, không chỗ nào che giấu.

"Kéo xuống đi".

Tú Tinh khẽ cau mày, ngữ khí lạnh lùng tàn nhẫn, theo mệnh lệnh, ba cô gái bị cung nữ nhanh chóng kéo xuống, khuôn mặt các cô gái nhỏ sợ hãi, khóc như lê hoa đái vũ (Giống như hoa lê dính hạt mưa) nhưng không ai trong số họ dám xin tha. Mọi người đều biết Liệt vương gia không có trái tim, nếu cầu xin tha thì hình phạt sẽ nặng nề hơn.

"Li Nhi, lại đây".

Nam tử vẫy tay với cô gái áo đỏ, nàng vô thức nhìn về phía ba người bị lôi đi, trong mắt hiện lên một tia đồng tình, nhưng sau đó lại không lên tiếng.

Cho dù có thoát được ngày hôm nay thì liệu bọn họ có thoát được lần sau? Tất cả bọn họ đều ở trong giáo phường, và tương lai của họ cũng chỉ có vậy thôi.