Chương 13:

Khoé môi Trác Úc hiện lên một nụ cười mỉa mai, nếu không phải tràn đầy ác ý thì thật ra cũng rất đẹp. "Thần có chuyện muốn nói với công chúa, không biết công chúa có nguyện ý nghe thần nói hay không?" Hắn tự xưng là thần, nhưng trong giọng nói hống hách lại không có chút ý tứ khuất phục nào.

Đường Li cho đám thái giám bên cạnh một ánh nnắt, bọn họ đặt kiệu xuống, biết điều lui ra khỏi tầm nghe.

Đường Li thở dài trong lòng, tuy rằng biết người nam nhân này tuyệt đối không nói được gì hay ho, nhưng nàng cũng không dám đắc tội với hắn, một mặt là vì Trác Úc đã được bổ nhiệm phụ trách hộ tống nàng đi hòa thân, từ kinh thành đến Bắc Uyên, không mất mười ngày nửa tháng thì không đến được, đến lúc đó người nam nhân này sẽ phụ trách bảo vệ sự an toàn của nàng.

Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể khiến nàng biến mất khỏi thế giới này.

Dưới ánh mắt thế tục, Đường Li là một cô gái ngây thơ không biết gì, trong những năm dài bị giam cầm, nàng phải đối mặt với người cha suốt ngày điên điên khùng khùng và ba vυ" già không quan tâm đến nàng.

Đường Li chưa bao giờ đọc sách, chưa hiểu được việc đời, kỹ năng duy nhất giúp nàng sống sót cho đến nay chỉ là nhìn sắc mặt người khác, giả vờ ngoan, lấy lòng người khác.

Đường Li cảm thấy sau khi ở chung với nàng vài lần, Trác Úc không còn tức giận như lần đầu gặp nàng nữa, công phu lấy lòng người khác của Đường Li thực sự rất giỏi, ngay cả Đường Chẩn, người lúc đầu ghét nàng nhất, không phải bây giờ cũng si mê nàng sao?

Vẻ ngoài ngoan ngoãn chính là vũ khí của Đường Li, nàng phát hiện ra vẻ ngoài ngoan ngoãn này dường như rất có tác dụng với đàn ông.

“Không biết Trác tướng quân có

gì chỉ giáo?” Đường Li không hề sợ hãi, đôi mắt đẹp nhìn thẳng Trác Úc.

Những lời hung ác tới đầu lưỡi không hiểu sao chẳng thể nói thành lời, Trác Úc cũng không biết mình bị làm sao vậy, đây cũng đâu phải lần đầu tiên hắn nói lời hung ác với nàng?

Hắn cố ý đến đây để đợi nàng, Đường Chẩn chưa bao giờ che giấu việc hai người đã phát sinh quan hệ, thậm chí khi Đường Chẩn phá thân Đường Li, hắn còn cho Đường Li lựa chọn, hỏi Đường Li: "Ngươi muốn tiểu tướng quân tới giúp ngươi giải độc tình hoa, hay là muốn bổn vương giúp ngươi?"

Việc này khiến hắn cảm thấy rất cách ứng. Hắn từ nhỏ đã đi theo Đường Chẩn, coi Đường Chẩn như đại ca, như tỷ phu tương lai của mình, giờ lại biết Đường Chẩn đã phản bội tỷ tỷ mình, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.

Không thể giải thích rõ ràng, đồng thời hắn cũng bất mãn với việc Đường Li không hề nghĩ ngợi mà trả lời Đường Chẩn: "Ta muốn đại ca, ta chỉ cần đại ca, không cần người khác."

Hắn biết việc hắn oán hận Đường Li thực ra là không có lý, nhưng mỗi khi nhìn thấy Đường Ly, hắn lại không nhịn được muốn đâm chọc nàng một chút.

Một lúc sau hắn vẫn chưa rả lời, những câu nói ác ý đã không còn nữa, nhưng giọng điệu cũng không mấy dễ chịu, “Con phượng hoàng giả này, sau năm tháng luyện tập trong cung, cũng bắt đầu càng ngày càng giống rồi nhỉ." Ngay cả cách nói chuyện cũng khác với dã nha đầu khi đón từ tiềm để ra.

Trác Úc không khỏi không bội phục Đường Chẩn, cũng không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì, chỉ trong vòng năm tháng ngắn ngủi, cô nương nhỏ tinh xảo trước mặt này đã không còn giống như trong trí nhớ của hắn nữa.

"Thần cảnh cáo ngài, đừng có mà quyến rũ tỷ phu của thần nữa, ngài không thể gả cho ngài ấy được đâu, một tháng nữa ngài sẽ phải đi Bắc Uyên hòa thân."

Gần đây thường xuyên có người nhắc nhở Đường Li rằng nàng sắp đi hòa thân, cũng không chỉ một người từng ngầm "cảnh cáo" nàng, nói nàng hãy tránh xa Đường Chẩn một chút, đừng mơ về những thứ không thuộc về mình.

Đường Li cảm thấy tất cả những điều này thật buồn cười, cứ làm như nàng đã giữ không cho Đường Chẩn rời đi vậy, rõ ràng là Đường Chẩn đến trêu chọc nàng trước!