Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phượng Hoàng Vô Song

Chương 2: Mất trí nhớ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng hôm sau.

Tịch Dao và Dạ Hằng rơi xuống vực, Tịch Dao đầu va vào đá nên bất tỉnh. Dạ Hằng ngồi dậy nhìn nàng, trong lòng suy nghĩ một lúc rồi tiến đến bồng nàng đến một hang động gần đó.

Đặt nàng xuống, hắn nhóm lửa để hong khô y phục. Vì va chạm mạnh nên vết thương trên vai hắn bắt đầu rỉ máu.

Một lúc sau, nàng từ từ tỉnh lại.

" Đau đầu quá".

" Chuyện gì đã xảy ra, ta đang ở đâu thế này".

Nàng thều thào nói.

Nhìn Cốc Dạ Hằng ngồi bên đống lửa, trong đầu hiện lên những tia nghi hoặc.

" Người nam nhân này là ai?".

Nhìn thấy hắn quay người lại, nàng lập tức nhắm mắt giả vờ bất tỉnh.

Nhìn nàng nằm đó vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, hắn bèn đứng dậy tiến về phía nàng.

Đến bên cạnh nàng, hắn đưa tay sờ vào cổ nàng xem như thế nào.

Đột nhiên nàng bật người ngồi dậy đè lên người hắn.

" Da^ʍ tặc to gan, dám làm nhục sự trong sạch của ta. Ngươi là ai? Sao lại đưa ta tới đây?".

" Nói mau".

"Khoan đã..."

" Ta bắt cóc cô? Ta làm nhục sự trong sạch của cô? Ta còn muốn hỏi cô là ai!".

Quan sát hắn một lượt, nàng phát hiện y phục hắn rất đặc biệt.

" Khoan đã... Ngươi... ngươi mang giày quan, mặc gấm phục, bên người mang theo ngọc bội, bề ngoài cũng không tầm thường, y phục này của ngươi không phải có tiền là mua được, dường như là danh gia vọng tộc. Nếu ngươi là người quyền quý, thì ra tay với một cô gái yếu đuối như ta tội càng thêm nặng".

" Cô! Cô gái yếu đuối".

Hắn nhìn nàng rồi dùng sức đứng dậy, khiến nàng té ngã.

" Ngươi.. tên da^ʍ tặc này... ngươi quá gian trá đó, bề ngoài đẹp như vậy sao lại muốn làm da^ʍ tặc?".

" Ta nói này, dù ngươi có đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là...".

Nàng vẫn luôn miệng nói, khiến hắn khó chịu, liền dùng kiếm chìa về phía nàng.

" Tiểu nhân".

Nàng thốt ra hai từ xong thì ngậm miệng lại.

" Ta không biết cô giở trò gì nhưng đừng tỏ ra ngốc nghếch với ta. Hiểu chưa?".

Nàng gật đầu lấy tay đẩy thanh kiếm ra.

" Vậy ngươi là ai?"

" Cô bị ngã tới ngốc luôn sao. Thật sự không nhớ chuyện hôm qua à?".

Nàng nhìn hắn lắc đầu.

" Được.Từ bây giờ cô không được nói câu nào nữa".

" Ưʍ...".

Hắn để kiếm xuống từ từ tiến lại đống lửa. Tịch Dao vẫn là không nhịn được, bèn lên tiếng:" Ta...ta... một câu thôi. À thì... rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì vậy?".

Hắn mệt mỏi không muốn day dưa với nàng, cầm thanh kiếm lên rời đi.

Nàng một bước không rời ôm chầm lấy chân hắn, mặc hắn kéo đi.

" Rốt cuộc thì cô muốn làm gì?"

"Có thể buông ta ra không?"

" Không... không buông, có chết cũng không buông".

" Ta và cô không quen biết, từ nay về sau mỗi người đi một ngả có gì mà không được".

" Huynh...huynh cũng không thể mặc kệ ta được, huynh...huynh phải chịu trách nhiệm với ta".

" Chịu trách nhiệm? Tại sao ta phải chịu trách nhiệm? Ta đã nói rõ đầu đuôi chuyện hôm qua rồi, ta chẳng qua chỉ là...chỉ là bỗng nhiên lương thiện nên cứu cô thôi."

" Nhưng mà bây giờ ta mất trí nhớ rồi, huynh bỏ ta lại ở đây là không nhân nghĩa đúng không? Chỉ có theo huynh, ta mới có thể tìm lại trí nhớ của mình."



" Bây giờ cô là đang lấy oán báo ân".

" Vậy huynh muốn ta lấy thân báo đáp à! Cũng được, huynh là kiểu ta thích".

Hắn điên tiết lên vứt thanh kiếm xuống, dùng tay đẩy nàng ra.

" A..."

Đang không biết làm thế nào với nàng, đột nhiên từ xa xuất hiện một nhóm người đằng đằng sát khí tiến về phía hai người.

Hắn cho rằng là người truy sát nàng đêm qua tìm tới.

Liền lấy lại phong độ, cầm thanh kiếm lên sẵn sàng ứng phó, còn không quên nói lời mỉa mai.

" Này. Rốt cuộc cô trêu chọc biết bao nhiêu người rồi".

Nàng đứng dậy lùi về phía sau lưng hắn.

" Cốc Dạ Hằng, hôm nay là ngày chết của ngươi".

" Rốt cuộc thì huynh trêu chọc bao nhiêu người ấy. Huynh tên Cốc Dạ Hằng à? Tên cũng hay đấy". Nàng nghe tên cầm đầu nói liền quay sang chế giễu hắn.

" Các huynh đệ, lên cho ta".

" Lên đi".

Nàng vỗ vai hắn rồi lùi về phía sau.

Nhanh chóng hắn bị bao vây tứ phía, đám người của Đại Sở kia hung hăng tiến đến chém từng nhát nhưng đều bị hắn ngăn lại. Hai bên đánh nhau dữ dội, vì vết thương chưa lành, lại không được nghỉ ngơi nên hắn đã kiệt sức không chống cự lại, nhưng hắn vẫn cố hết sức chiến đấu, vì lòng tâm niệm phải sống để bảo vệ Tịch Nguyệt, người mà hắn yêu nhất trên đời.

Rất nhanh sau đó, hắn cũng giải quyết được bọn chúng, vài tên không địch lại đã chuyển sang tấn công nàng, vì lấy thân đỡ cho nàng một nhát, hắn càng bị thương nặng hơn, lập tức khụy xuống.

Một ngụm máu tươi được phun ra. Hai tên sống sót duy nhất từ từ tiến đến chỗ hắn, nàng không suy nghĩ nhiều, cầm thanh kiếm lên chạy ra chấn trước mặt hắn.

" Đi mau..."

" Đừng để ý ta".

" Tìm chết".

" Ta không bỏ huynh lại được, mặc dù huynh mặc kệ ta nhưng không thể thấy chết không cứu".

Nàng nhìn xung quanh nghĩ cách, nhìn thấy đống lửa đang cháy hừng hực bên cạnh, nàng bèn cầm kiếm quơ tay múa chân, từ từ tiếp cận nó.

" Các ngươi đừng qua đây".

Nàng lại gần đống lửa nhân lúc chúng không để ý, nàng giơ chân đá đống củi đang cháy về phía chúng.

"A ..."

Hắn nhân cơ hội tiến đến kết liễu hai tên còn lại.

Lúc này hắn từ từ ngã xuống ngất đi.

" Cốc Dạ Hằng, Cốc Dạ Hằng".

Kinh Thành.

Triệu Tú Cung.

" Thiên Diện".

" Có thuộc hạ".

" Việc hoàng hậu trúng độc lần này, theo ngươi thì nên bắt đầu tra từ đâu?".

"Thuốc an thai đó đúng là có điểm kỳ lạ. Thuộc hạ định điều tra từ người và vật hoàng hậu tiếp xúc trước khi trúng độc".

" Những người tiếp xúc với thuốc an thai đó cũng chỉ là cung nữ và thái giám thôi. Đầu độc hoàng hậu, hành động to gan như vậy bọn chúng sao có năng lực này chứ?".

" Thuộc hạ hiểu ý của hoàng thượng, chắc chắn có kẻ đứng đằng sau sai khiến".

" Ngươi nghĩ thế nào về ba phi tần kia".

" Thuộc hạ chỉ tin bằng chứng, không dám suy nghĩ lung tung".

" Trẫm đã hạ lệnh phong toả mọi nơi, giấu mọi tin tức, lần này điều tra phải bí mật tiến hành".

" Thuộc hạ đã rõ".

Tịch Dao đỡ Dạ Hằng đi hết một đoạn đường xa, mệt mỏi quá nên đã ngã xuống.

" A... mệt chết mất".

" Ơn lớn này của bổn cô nương với huynh để ta xem sau này huynh muốn làm thế nào để đền đáp".



" Hưʍ..."

Nàng tiến đến lại gần hắn, nhìn hắn chăm chú rồi nở nụ cười xấu xa.

" Huynh nói...huynh muốn lấy thân báo đáp à. Vẻ ngoài cũng được đấy cũng không phải là không thể".

" Nhưng bổn cô nương cũng không phải người nông cạn như vậy, để ta suy nghĩ kĩ đã".

Nàng tự biên tự diễn nói một mình rồi cười ngây ngô.

Từ đằng xa có một ông lão ngồi trên xe ngựa đi ngang, nàng vội chạy đến, vội vã nói.

" Ông ơi, giúp chúng tôi với ạ".

Ông nhảy xuống xe chạy đến hỏi:" Cô nương, việc... việc gì thế này?"

"Ông ơi, ta và phu quân bị người ta đuổi gϊếŧ, chàng ấy vì cứu ta nên bị thương, bọn ta không còn chốn dung thân nữa, xin ông cứu bọn ta ".

" Nhưng xe ngựa này của ta sợ là chúng sẽ đuổi kịp".

" Không sao, ta có cách".

Nói rồi nàng tiến đến xe ngựa tháo dây cương ra để ngựa chạy đi, rồi dìu Dạ Hằng vào lùm cây núp.

Bọn người còn sót lại của Đại Sở theo dấu của binh lính mình đến hang động thì thấy thi thể của những huynh đệ, trong lòng hận càng thêm hận.

Men theo dấu chân của nàng đuổi tới nơi.

" Ông lão, có nhìn thấy một nam một nữ đi ngang qua không?".

" Ai da, các vị hãy làm chủ cho ta họ đã cướp ngựa của ta chạy mất rồi".

" Đuổi theo".

Khi bọn chúng đã đi nàng từ từ dìu hắn ra.

Nhà của ông lão cũng không xa mấy, nàng để hắn lên ngựa rồi cùng ông lão kéo về.

Chiều.

" Tạ ơn cứu mạng của lão bá. Sau này chúng tôi sẽ trả gấp bội".

Nàng quỳ xuống nói.

" Haizz, đều là người mệnh khổ cả, cái gì mà báo ân với không báo ân chứ. Mà phu thê hai người sao lại chọc phải mấy tên hung ác đó vậy?"

Ông lão đỡ nàng dậy rồi nói.

" Nói ra cũng dài lắm, là như thế này..."

Nàng đi đến giường bệnh giả vờ ôm lấy tay hắn.

" Phu thê ta vốn rất yêu thương nhau, ai mà ngờ rằng, bọn cướp trong thôn để ý đến ta, muốn cướp ta về làm thϊếp, phu thê ta không còn cách nào liền chạy thoát lại bị chúng truy sát".

Nàng khóc lóc rồi ôm chầm lấy hắn.

" Hức ...hức...phu quân đáng thương của ta, chàng nói xem nếu chàng có mệnh hệ gì một mình ta sống sao đây chứ?".

Nàng lay lay hắn một hồi hắn cũng tỉnh dậy.

" Cô..."

Nàng vội lấy tay bụp miệng hắn lại.

" Ta đây, ta đây...chàng yên tâm dưỡng thương đi".

Hắn mở mắt nhìn nàng chăm chăm ý bảo bỏ tay ra.

" Đúng là không coi vương pháp ra gì. Hai người đừng sợ, nơi này nằm sâu trong núi ít người qua lại, bọn chúng sẽ không dễ dàng tìm đến, cứ yên tâm ở đây dưỡng thương khi nào khỏi hẳn hãy đi".

" Cảm ơn ông".

" Cô nương đói rồi phải không? Ăn một chút gì đi".

" Đa tạ đại nương, thơm thật đấy".

Nàng cầm lấy chén canh uống một ngụm liền thấy quen thuộc, rồi ngửi.

" Đây là Bạch Chỉ, có tác dụng hạ sốt cầm máu".

Nàng tuy đã mất trí nhớ nhưng vẫn hiểu biết về y thuật như trước đây.

" Đại nương, trong canh này có Bạch Chỉ, người hái ở đâu vậy? Dùng thứ này để trị thương là tốt nhất".

" Sau nhà ta có đấy, để ta dẫn cô đi".
« Chương TrướcChương Tiếp »