Chương 5: Uyên ương gió mạnh khó say giấc nồng

Editor: Imelda Phạm.

một

chiếc quat lụa cuối cùng

sẽ

về tay ai? Hà Hoàng hậu và Bùi chiêu nghi bốn mắt nhìn nhau, nhất thời mắt hạnh khẽ chuyển, phượng đồng khẽ lay, quả là đặc sắc.

- Quân Hoàng, nàng hãy giữ lấy chiếc quạt này

đi, chớ để người ngoài

nói

trẫm keo kiệt với hậu cung, ngay đến

một

chiếc quạt cũng

không

cho. - Thiếu Hoàn nhìn sang các phi tần, môi mỏng nhếch lên, cười

nói, - Truyền chi cho Chức tạo Ti, chọn lựa lụa quý, bản ngọc trong lễ phẩm tiến cống, làm cho mỗi cung

một

chiếc quạt.

Hoàng thượng xử trí công bằn, ai nấy đều vui vẻ. Gương mặt trắng nõn của Hoàng hậu ủng đỏ, đôi mắt

không

chút biến sắc cụp xuống, cùng các cung phi tạ ơn. Bùi Chiêu nghi mặc dù

không

hài lòng, nhưng vẫn đành bất đắc dĩ cúi đầu. Hoàng thượng bấy giờ cũng

đã

mất hứng, phất tay áo đứng dậy.

- Thôi, trẫm cảm thấy hơi mệt rồi. Các nàng cũng nên sớm nghỉ ngơi

đi.

Chúng hậu phi lại quỳ xuống cung tiễn thánh giá. Dưới chân người, tóc mây búi chải gọn gàng, trâm vàng phỉ thúy, kém nhất cũng là hoa thơm ngọc đẹp, giống như thược dược dưới trăng, cẩm tú quần tụ,

thật

là phồn hoa.

Thiếu Hoàn nhìn xuống, ánh mắt

không

tự chủ được mà dừng lại

trên

bóng dáng

một

người - duy nhất mình nàng

một

mặt dịu dàng cúi đầu, mặt khác lại chầm chậm ngước mắt nhìn

hắn, trầm tĩnh lẫn tùy tiện, giống như

một

đóa hoa đỏ rực nở rộ nơi đầu cành, đẹp đẽ diễm lệ, như thiêu đốt ánh mắt người nhìn.

Từđầu tới cuối, cho đến lúc về đến cung Mộc Lan, đuôi mày khóe mắt Quân Hoàng vẫn ngập ý cười. Cung nhân bên cạnh rất hiếm khi thấy nàng cười. Trước giờ dù cho có chuyện gì vui,

trên

mặt nàng cũng chỉ có

một

nụ cười nhạt thoáng qua,

hiện

tại nàng đột nhiên lộ ra dáng vẻ như vậy, ngược lại khiến cho mọi người

không

khỏi lo lắng. Cung nữ hầu cận khẽ bước tới hầu hạ Trưởng công chúa thay y phục, tháo trang sức.

một

lát sau, lão cung nhân hầu hạ Thái phi tiến đến bên ngoài mành bẩm báo, rằng Thái phi

đã

uống thuốc, giờ

đã

ngủ say.

Quân Hoàng yên lặng ngồi bên cửa sổ, nhìn về phía Tĩnh lư mà Kính phi ở, đèn đuốc

đã

tắt, chỉ có ánh vàng nhạt nhạt của đèn cung đình soi xuống mặt nước.

Từ ngày gặp lại Thiếu Hoàn, bệnh tình mẫu phi ngày

một

nặng hơn, cả ngày hoảng sợ, ngay đến lúc ngủ cũng sợ hãi kêu tên

một

người, khi tỉnh lại nước mắt giàn giụa. Ngự y

nói, Thái phi cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, vì vậy Hoàng thượng liền cho xây

một

cây cầu bắc ngang hồ nước phía Bắc cung Mộc Lan, nối với Tĩnh lư làm nơi để Thái phi tĩnh dưỡng.

Gió đêm khẽ thổi, mang theo hơi ẩm, có lẽ trời sắp mưa.

Cung nữ áo hầu hạ Trưởng công chúa thay y phục xong, trong lúc xoay người, tay áo quét qua bàn làm rơi

một

vật. Nàng vội cúi xuống nhặt chiếc quạt lụa, cung kính dâng lên. Trưởng công chứa nhận lấy chiếc quạt, lẳng lặng nhìn nó hồi lâu, rồi quay người

đi

về phía cây nến

đang

đốt đặt

trên

bàn trang điểm. Mặt quạt bị lửa liếʍ lên lập tức chuyển thành màu vàng nâu. Cung nữ thấy vậy

không

khỏi kinh hãi, vội chạy tới thổi tắt ngọn nến. Trưởng công chúa run rẩy, cuối cùng chán nản buông tay, chậm rãi ngồi xuống nền đất.

Tiểu cung nữ bị dọa đến ngây người, luống cuống lui ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa điện lại.

Quân Hoàng ngửa mặt dựa người lên ghế quý phi, cầm chiếc quạt che mặt.

Bốn chữ "Liên hoa sắc nữ" như rồng bay phượng múa in sâu

trên

mặt quạt, cũng giống như khắc vào xương tủy. Những ngón tay thon dài cầm bút viết lên bốn chữ này cũng

đã

từng mơn trớn da thịt trần trụi của nàng, si mê

không

muốn rời.

Rìa quạt bị lửa thiêu giòn tay, vừa bị chạm phải

đã

vỡ ra, giống như

một

nơi trong lòng nàng, sờ

không

tới, tránh cũng

không

khỏi

Ánh trăng bị mây đen che phủ, chỉ sót lại

một

chút mờ nhạt len qua rèm ngọc, soi lên bóng hình vị Trưởng công chúa tôn quý cuộn mình ngồi đó, tóc dài buông xõa, cung trang hoa mỹ

trên

người

đã

được cởi bỏ, chỉ còn sót lại áo tơ trắng bao bọc thân hình

nhỏ

bé, trông càng thêm



độc.

Tiếng sấm rền vang, cơn mưa mùa hạ cuối cùng cũng kéo đến.

Trong phòng tối, hương trầm uốn lượn như vẽ nên ảo ảnh. Cái lạnh từ gạch ngọc xuyên qua lớp lụa mỏng manh, nhưng cũng

không

xua tan nổi nóng bức trong người. Quân Hoàng trằn trọc

trên

nền đất, cả người nóng bức.

"Kẹt..." Cửa điện đột nhiên mở ra,

một

bóng người tiến vào.

Tiếng lăng gấm ma sát nhau ngày càng gần, Quân Hoàng lại

không

buồn mở mắt, gương mặt tái nhợt nổi bật

trên

nền tóc đen tuyền, tĩnh lặng như

đang

say ngủ.

Hương đỗ nhược phảng phất trong

không

khí, vạt áo

hắn

quét qua da nàng, mềm mại mà lạnh buốt.

hắn

cúi đầu nhìn nàng, khoảng cách rất gần, gần tới nỗi nàng có thể cảm thận được hơi ấm từ cơ thể

hắn. Quân Hoàng vẫn nhắm hai mắt, giống như

một

pho tượng ngọc

không

có sinh khí, nhưng gương mặt lại ửng đỏ. Hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau, trong đêm đen tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng nhịp tim ngày càng hỗn loạn.