Chương 9: Ông lão kỳ lạ

Mà sau khi đi lung tung một ngày, Phượng Linh Ẩn và Tiểu Bạch cuối cùng vào lúc sẩm tối đi ra khỏi rừng quỷ sương mù.

Sau khi đi ra khỏi rừng quỷ sương mù, đập vào mắt là một con suối trong vắt, Phượng Linh Ẩn và Tiểu Bạch đã mệt cả một ngày nay đã rất đói, khi bọn họ nhìn thấy con suối thì trực tiếp lao qua, uống no nước rồi tính tiếp.

Uống đủ nước, cũng dồi sức một chút, nhưng bụng vẫn đang rỗng không.

Có điều…

Ánh mắt của Phượng Linh Ẩn hơi híp lại, dừng trên mấy con cá đang bơi qua bơi lại ở trong con suối…

Nghĩ là làm, Phượng Linh Ẩn lấy chiếc roi ra, đi tới bên bờ suối, ánh mắt điềm tĩnh, tìm chính xác mục tiêu.

“Huyết Xà, xem ngươi rồi.”

Phượng Linh Ẩn nói xong thì vung tay, sau đó “bụp” một tiếng, chiếc roi đánh vào mặt nước, tạo ra bọt nước, mà cá vốn bơi trong suối cũng bị bắn ra, có mấy con rơi ở bên bờ.

Thủ pháp này, thật thô bạo, tới chó cũng bị dọa giật mình.

Có điều chuyện này đối với Phượng Linh Ẩn mà nói, không tính là gì cả, chỉ cần có thể vào lúc đói có cái để ăn thì cho dù đi lừa bịp hoặc đi trộm cướp, cô đều làm được.

Ở cổ đại không có bật lửa, lúc này cô cũng không có đá đánh lửa, nhưng Phượng Linh Ẩn từng trải qua cuộc huấn luyện nơi hoang dã, cô biết cách đánh lửa của người nguyên thủy.

Vì thế rất nhanh Phượng Linh Ẩn đã nhóm được lửa, nướng cá.

Mùi thơm của cá dần dần tỏa ra, Phượng Linh Ẩn thèm tới mức liếʍ môi, hận không thể một miếng nuốt hết con cá vào bụng, ngay cả chó cũng thèm tới độ chảy nước miếng.

“Ngoan, đừng vội, sắp được rồi.” Trong mắt Phượng Linh Ẩn tràn ngập sự dịu dàng, nếu không phải biết con ở trước mắt cô là một con chó, người khác sẽ tưởng rằng đứa ở trước mặt cô là con của cô!

“Gâu… gâu…” Nghe hiểu lời của Phượng Linh Ẩn, Tiểu Bạch sủa hai tiếng, tỏ ý đáp ứng, sau đó nó bèn ngoan ngoãn nằm bò dưới đất, yên lặng nhìn Phượng Linh Ẩn.

“Wow! Thơm quá!”

Đột nhiên, có một giọng nói kinh ngạc vang lên, một bóng người từ trên trời đáp xuống, còn chưa đợi Phượng Linh Ẩn có phản ứng, người đó đã đáp xuống bên đống lửa, nhìn con cá đang nướng mà hai mắt phát sáng lấp lánh.

Tiểu Bạch cũng bị gây sốc, nó nhảy lên, sủa dữ dội về phía người tới: “Gâu gâu gâu… gâu gâu gâu gâu…”

Người tới ăn mặc rách rưới, tóc tai bù xù, mặt mày cũng bị bùn đất che đậy, trên người còn tỏa ra một mùi hôi.

Đây là…

Ăn mày à?

Phượng Linh Ẩn hơi nhíu mày, ánh mắt có vài phần chán ghét.

Chỉ là cô cũng quên mất, bây giờ mình cũng ăn mặc rách rưới, cả người đầy bùn đất, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ cho rằng cô là ăn mày, cô không tốt hơn được ông lão này bao nhiêu cả.

Nhìn ra sự chán ghét của Phượng Linh Ẩn, ông lão cũng không để bụng, cũng không để tâm tiếng sủa của Tiểu Bạch, ngược lại mà nói với Phượng Linh Ẩn kiểu nịnh nọt: “Nha đầu, tặng ta một con có được không?”

“Không được!” Phượng Linh Ẩn không thèm nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.

Nếu là ăn mày bình thường, cô có thể suy nghĩ, nhưng ông lão này rõ ràng không phải ăn mày bình thường.

Có thể trong nháy mắt tới trước mặt cô, có thể là người bình thường sao? Lừa ma à!

“Sao, sao sao nha đầu ngươi không có lòng thương người vậy chứ, chỗ này có ba con, ngươi một con, con chó một con, ta một con, không phải vừa hay đủ hay sao?” Ông lão rõ ràng không ngờ Phượng Linh Ẩn lại keo kiệt như thế, ông ta tức tới nỗi dựng râu trợn mắt.

“Không được.” Tiệc chữ như vàng, Phượng Linh Ẩn vẫn quả quyết từ chối.

“Tại sao?” Ông lão vụt một cái thì đứng dậy, hai tay chống hông, không khách sáo mà hỏi.

“Dựa vào đâu?” Phượng Linh Ẩn hơi híp mắt, lộ ra ánh mắt không rõ ý vị, ngẩng đầu nhìn sang ông lão và hỏi.