Chương 152

"Cái gì?" Chúng thần tử phía dưới chúng thần kinh hãi, Băng Vũ Nguyệt không phải chết rồi, làm sao lại như vậy?

Nguyên thần không nghe thấy chậm rãi tựa lưng vào trên ghế rồng, băng vũ nguyệt không dùng tên giả, đây là có ý tuyên chiến với bọn họ, nàng cứ như vậy, tự tin thế lực Đông Hải của tên kia có thể bao trùm hết thảy.

"Vương, đây cũng không phải là một chuyện tốt, không nói Băng gia đã bị diệt trước kia cũng có một tay của Hoa Phong, lại nói Đông Hải chiếm đoạt Hàn chiêu, như vậy Đông Hải thế lực mạnh, đã áp đảo một đại lục cùng ba biển, chúng ta về sau..." Nói còn chưa dứt lời, nhưng ý tứ trong đó người trong đại điện đều minh bạch.

"Hiện nay, gấp nhất chính là thừa dịp Đông Hải chỗ đứng chưa ổn, giành lấy Hàn Chiêu!" Một võ tướng chen lời nói, bọn hắn ở hàn chiêu tính toán thâm sâu, đến bước này sao có thể dâng cho Đông hải được.

Nguyên thần không chỉ nghe không nói gì.

Tể tứng Hoa Phong thì lắc đầu, mắt nhìn võ tướng sau lưng nói: "Không thể ra tay, các ngươi đừng quên, chúng ta bây giờ còn gặp phiền toái."

Người trong đại điện lại đồng loạt im lặng, đúng vậy a, lúc này bọn hắn còn đang cùng Nam Hải đối trận, xử xong Nam Hải rồi hãy tính đến hàn chiêu.

Cũng không biết Nam Hải đang xảy ra chuyện gì, bạn đầu còn kiềm chế, hai tháng trước đột nhiên điên cuồng tiến công, loiaj phẫn nộ này như thể không tiêu diệt hoa Phong bọn hắn sẽ không dừng tay, trong hai tháng này người của hai bên đều thương tổn nghiêm trọng.

"Báo, biên cảnh Nhai thành bị Nam Hải công chiếm." Chính lúc này, ngoài điện một tiếng quân báo, khiến đại điện đột ngột lạnh xuống mười độ

"Bệ hạ, nếu muốn đánh hai đầu, khả năng kết quả là ai cũng không chiếm được, trước mắt, lão thần cho rằng vẫn là trước đối phó Nam Hải thì tốt hơn." Lão tể tướng lại trầm trọng nói

"Lời thừa tướng nói.....". Một chút im lặng ngắn ngủi, trong đại điện văn võ quần thần liên tiếp bùng nổ.

Nguyên thần không cũng không nói chuẩn hay nói không chuẩn, đưa tay xoa nhẹ đầu lông mày, ngẩng đầu nhìn ngoài điện, trời xanh mây trắng, lá rụng lưa thưa, không có tuyết trắng xóa như Hàn Chiêu, chỉ là có chút lạnh, so với những năm trước, càng lạnh.

"Chúng ta không đối phó, nàng há sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy." Nhìn qua trời xanh ngoài điện, nguyên thần không đột nhiên lạnh lùng nói.

Một câu không rõ đầu đuôi, làm tất cả moiin người không kịp phản ứng, vương của bọn hắn có ý gì, không khỏi hai mắt nhìn nhau, hoài nghi không che dấu trên mặt,

"Báo, văn kiện mật từ tám trăm dặm." Bên ngoài đại điện đột nhiên lại báo một tiếng, một truyền tin binh rất nhanh xông vào điện, trình lên văn kiện mật trong tay, lập tức có người tiếp tới, truyền tới cho nguyên thần không.

Nguyên thần không chậm rãi mở ra nhìn lướt qua văn kiện mật, một chút biểu tình cũng không có, ánh mắt lạnh lùng ném văn kiện mật xuống dưới.

Tể tướng lập tức nhặt lên xem xét, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Đông Hải Nam Hải chỉ cách một dòng nước, Nam Hải thâm cừu, Đông Hải nên viện thủ, vạn chiếc chiến thuyền tương trợ Thánh huynh."

Tiếng nói vừa truyền ra, cả điện một mảnh rét lạnh, Hoa Phong tuy không khinh thường Nam Hải, nhưng cũng phải cẩn thận ứng phó, hiện nay Đông Hải chen ngang một chân, Nam Hải Đông Hải liên thủ, Hoa Phong làm thế nào ngăn cản?

Quần thần sợ hãi rồi.

Mắt đen âm trầm hiện lên một tia tinh duệ, nguyên thần không năm ngón tay nắm chặt đầu rồng ở nơi nát tay trên long ỷ, hắn sớm nhận được tin tức, để Âu Dương Húc chạy thoát đến Đông Hải, hiện nay tất cả mọi chuyện băng vũ nguyệt đều biết, nên mới nhanh như thế diệt đi hàn chiêu. Hiện tại thừa dịp khơi mào tranh chấp giữa Nam Hải và Hoa Phong, thời cơ tốt như vậy, quay lại đầu liền đối phó Hoa Phong, băng vũ nguyệt, hắn chưa từng xem thường, quả nhiên cũng thật sự không thể xem thường.

"Người tới, truyền tin cho Hắc Lịch Vương, nguyên thần không ta mời hắn tương trợ." Thanh âm ra lệnh lạnh lùng vang vọng trong đại điện Hoa Phong. Ngoài điện, gió lạnh cuốn quốc kỳ, phần phật bạo vũ.

Hắc lịch, Hoa Phong, Đông Hải, Nam Hải, phong vân tụ hội rồi.

Đông này, nóng biết bao.