ღ Chương 168: Thắng cược ღ

Người dịch: Pey

Sau khi thiết lập luật chơi, bọn người hầu bắt đầu bận rộn công tác chuẩn bị.

Chỉ trong chốc lát, đã điều tới bốn chiếc thuyền.

Xem ra mấy tên con nhà giàu tuy ăn chơi trác táng làm xằng làm bậy nhưng vẫn không có lá gan đem thuyền hoa chạy tới giữa đường sông. Bởi vậy, bốn con thuyền này đều là thuyền nhẹ ít chú ý, không có cái nào là thuyền hoa cả.

Trong lúc Lư Cửu lang và Dương Sinh vội vàng cho người chọn lấy một thuyền, một người cao lớn tuấn lãng, mặt mày khắc sâu đã đi tới trước Lư Oanh cười cười rồi hành lễ giới thiệu: “Ta họ Cảnh, đứng hàng thứ sáu trong gia tộc, A Văn có thể gọi tại hạ là Cảnh Lục lang.” Sau đó hắn dò hỏi: “Sắp lên thuyền rồi, A Văn cho người lên thuyền, hay vẫn có an bài khác?”

Lư Oanh đang nhìn hướng đám người Dương Sinh, chuẩn bị một hồi trừ bỏ người chèo thuyền ở ngoài, đã có mười mấy người hầu, văn sĩ theo chân bọn họ lên thuyền. Trong đó có mấy người tuy rằng cải trang là người của Dương phủ, đáng tiếc rằng Lư Oanh có tài nhìn qua một lần là nhớ, chỉ liếc mắt liền nhận ra, trước đó mấy người hầu còn đi theo một lang quân khác.

Bên cạnh đó, Lư Cửu lang cũng có tình huống như vậy, nhìn mấy diện mạo nho nhã, rõ ràng người trung niên uyên bác tú tài, Lư Oanh nhếch môi, âm thầm nói trong lòng: Cá cược lớn này, đều là hợp mưu hợp sức.

Thực tế hiển nhiên, hai người kia đều mang theo phụ tá giúp đỡ lên thuyền, theo bàn tính là mọi người cùng nhau nghĩ cách ứng phó cá cược này.

Cảnh Lục lang thấy Lư Oanh liếc về phía bên kia, vẻ mặt cười cười như không có gì, hắn ở bên nói: “A Văn đã có sắp xếp sao?”.

Lư Oanh quay đầu lại nhìn về hắn, cười nhạt nói: “Chỉ cần có người chèo thuyền là được”.

Chỉ vậy thôi?

Cảnh Lục lang nhìn về phía Dương Sinh, thấy mấy mưu sĩ bị hắn thỉnh lên, đột nhiên có chút nóng: Đoàn người đều ở Lạc Dương lăn lộn, vốn đã chiếm địa lợi, một kẻ không rõ lai lịch thách cược còn muốn giở trò thỉnh giúp đỡ, thật sự làm người hổ thẹn.

Bởi vì chút hổ thẹn này, Cảnh Lục lang có cái nhìn khác với Lư Oanh, đã không còn vẻ mặt không chút để ý. Hắn bày gương mặt tươi cười nói: “Nếu như thế, mời A Văn lên thuyền đi”.

Lư Oanh gật đầu, chậm rãi tìm đến con thuyền cho nàng.

Tiếp theo, đám người quý tộc không có tham dự đánh cược, tiến vào một chiếc thuyền khác.

Vì dễ bề đi thuyền trên sông, bốn con thuyền đều là có thể tác chiến dùng thuyền chèo nhanh, nhẹ và không lớn, chỉ có thể chứa tầm mười người.

Một người khẽ quát một cái, bốn thuyền đồng thời thúc đẩy, đi ra giữa sông Lạc.

Bốn thuyền vừa lên đường sông, Dương Sinh và Lư Cửu lang cùng một thuyền, mọi người đều kí©h thí©ɧ, nghị luận sôi nổi.

Các thế gia tử khác ở cùng một con thuyền. Không dám lớn tiếng, một đám ôm tâm sự mà đứng ở đầu thuyền.

Chỉ có thuyền Lư Oanh, nàng quả quyết ra lệnh nói: “Thắp đèn dầu lên”.

“Tuân lệnh”.

“Đem toàn bộ đèn thắp lên”.

“Rõ”.

Dựa vào lệnh, cả con thuyền đều được thắp đèn sáng trưng, trong vô số con thuyền trên sông Lạc Dương, có vẻ phá lệ sáng ngời, loá mắt còn có khoe khoang.

Ở lúc các con cháu thế gia nhìn Lư Oanh, một bộ quần áo trắng chậm rãi đi ra.

Chỉ thấy nàng đứng ở đầu thuyền, mặt mày như mục như hoạ tuấn lệ, còn có nhàn nhạt toả sáng, gió cuốn tay áo rộng, cả người như cưỡi gió đạp trăng.

Nhìn nàng lấp lánh như vậy, mọi người đều nhớ tới một từ “phong lưu tận xương”.

Cảnh Lục lang đi cùng mọi người, nhìn không chớp mắt với Lư Oanh, đột nhiên có một người trong họ uống cạn ly rượu sau đó đập xuống đất thật mạnh, “Bất luận thắng thua, chỉ dựa vào khí chất thong dong này Lư Văn đã thắng”.

Hiển nhiên hắn muốn nói không chỉ một câu này, lẩm bẩm nói thầm vài tiếng sau, hắn có chút say nói mớ: “Thật hận không thể học theo Võ Đế, xây kim ốc tàng kiều giấu hắn thật sâu!”. Nói tới đây, hầu kết khẽ giật vài cái. Cảnh Lục lang dời ánh mắt, cũng nghĩ đến, “Nếu là Lư Văn không có bối cảnh sau lưng, ta cũng sẽ xuống tay… Đáng tiếc hắn sao có thể không có bối cảnh?”.

Dương Sinh và Lư Cửu lang không ngừng bàn bạc, chúng thiếu niên nhỏ tiếng nói chuyện với nhau, Lư Oanh đứng ở đầu thuyền khoanh tay nhìn phía trước, đêm nhìn núi sông, bốn con thuyền đã đi hẳn vào đường sông. Ở đầu kia con sông, có thuyền thắp đèn đi về phía họ.

Bốn chiếc thuyền đều hướng về đó, sau đó dừng lại.

Ở theo nước gợn đung đưa lay động, Lư Cửu lang đi ra, hắn hướng hỏi Lư Oanh: “Ai trước ai sau?”.

Trong đêm tối, Lư Oanh khoanh tay ngoái đầu nhìn lại cười nhạt nhẽo, “Tuỳ ý”.

Giờ phút này bầu trời đầy sao, giữa sông như hoa như lệ, một cái ngoái đầu cười này, làm chốn xung quanh như tô điểm cho vẻ đẹp của Lư Oanh…

Nghe thế Dương Sinh ở bên nói: “Đánh cược này A Văn định ra, vậy thì bắt đầu từ lang quân, A Văn thấy sao?” Lư Oanh liếc nhìn vẻ mặt có chút khó coi của Dương Sinh, gật đầu đồng ý, nhàn nhạt nói: “Cũng được”.

Lại bộ dạng “cưng chiều tuỳ ý” đó.

Lời vừa ra, trừ bỏ thuyền nàng thì ba thuyền còn lại đều dừng lại. Trong nháy mắt, bọn họ giống như hoà vào bóng đêm, không có ngọn đèn dầu, không có tiếng người, phảng phất chưa bao giờ xuất hiện.

Trên đường sông, dưới đất trời này chỉ có Lư Oanh và thuyền nhỏ là tồn tại, ở đầu thuyền ánh sáng bao phủ Lư Oanh, trong khoảnh khắc ấy cả bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh.

Lư Oanh không biết rằng trong mắt con cháu thế gia đều nhìn chằm chằm nàng, còn bản thân thì nhìn về phía trước, điểm sáng phía trước càng lúc càng sáng, Lư Oanh lên tiếng: “Cho đến gần thuyền đằng kia đi”.

“Tuân lệnh”.

Nhìn chiếc thuyền đi về phía ánh sáng kia, trong chớp mắt đã tới giữa sông. Dương Sinh nóng nảy nói nhỏ: “Các ngươi rốt cuộc nghĩ ra cách chưa?”.

Một nho sinh đáp: “Ngũ lang, chuyện này thực sự khó khăn”, hắn cau mày nghiêm túc mà nói: “Chúng ta không biết thuyền tới là thuyền gì, nếu gặp vài người quen trên thuyền thì thật dễ nói”.

“Nói như không nói!” Dương Sinh tức giận nói, hắn ở đầu thuyền đi tới đi lui.

Nghĩ một hồi, hắn lại chuyển hướng sang một nho sinh khác, “Xưa nghe Vương công thiện mưu, không biết có diệu kế gì chăng?”.

Người bị gọi kia trên trán hằn sâu nếp nhăn, hiển nhiên đang nhíu mày suy nghĩ kế sách, cũng không có đáp lời Dương Sinh.

Giống với Dương Sinh, bên này Lư Cửu lang cùng năm sáu phụ tá chụm đầu bàn luận không ngừng.

Nhìn bọn họ như thế, Cảnh Lục lang nhỏ giọng nói: “Ta cũng không có kế gì.” Rồi hắn nhìn mọi người, “Còn các ngươi thì sao?”.

Chúng thiếu niên đều lắc đầu.

Đám con cháu quyền quý này đều là con trưởng hoặc con thứ trưởng của đại phòng, xưa nay địa vị tôn quý, lại không để ý tới thế sự. Ban đầu Lư Oanh đưa ra trận cá cược này, họ chỉ cảm thấy hưng phấn. Nhưng sau đó mới phát hiện quả thật không dễ làm.

Tiếng bàn luận xì xào, ánh mắt mọi người lại lần nữa nhất trí nhìn Lư Oanh.

Lư Oanh ở trên sông ngăn thuyền lớn kia, ống tay áo trong gió đong đưa, nụ cười nhàn nhạt kia, dáng người thong dong điềm tĩnh.

Một lát sau, mọi người đã thấy rõ chiếc thuyền lớn kia ra sao, đây là thuyền vận chuyển lương thảo siêu lớn. Chiều cao ba tầng, mà tầng thứ ba ở đầu thuyền toàn bộ là các tướng sĩ mặc khôi giáp chỉnh tề, dưới ánh đèn sáng rực hiển nhiên bọn họ chú ý tới chiếc thuyền nhỏ ở giữa sông. Ở hai bên sườn thuyền các binh sĩ có trang bị vũ khí dài, nhìn chăm chăm thuyền Lư Oanh với cái ánh nhìn đầy sát khí.

Thuyền lớn ngày càng gần kề, đến khi hai bên đều nhìn rõ đối phương. Lư Oanh vung tay lên, ra hiệu: “Dựng cờ cảnh báo!”.

“Tuân lệnh”.

Trong góc tối, chúng thế gia tử sững sờ mở to mắt, đúng lúc này, Dương Sinh kinh hãi kêu ra tiếng: “Hắn điên rồi? Dám giương cờ cảnh báo?”.

Cờ cảnh báo, nếu không phải chuyện đơn giản. Từ trước tới nay quốc gia cùng quân đội đều thiết lập quy củ nghiêm ngặt! Không phải tùy tiện mà sử dụng cờ cảnh báo. Trong khoảng thời gian ngắn, chúng thế gia tử đều nghiêm túc lên.

Đây là bản năng gần lợi xa hại của con cháu thế gia, mọi người chỉ chờ Lư Oanh một khi chọc tức đối phương, liền lập tức chạy trốn không một tiếng động, sau đó mặc kệ ai hỏi gì đều đồng loạt trả lời chưa từng đến nơi này.

Lư Oanh giương cờ cảnh báo lên, thuyền lớn chở lương thảo nhanh chóng giảm tốc độ lại.

Trên thực tế, bất luận một con thuyền nào khi nhìn thấy cờ cảnh báo giương lên, điều đầu tiên sẽ là giảm tốc độ.

Chiếc thuyền lớn chậm dần, Lư Oanh phất tay áo, trong nháy mắt chặn trước thuyền lớn này.

Mục tiêu: Cản thuyền lớn trên sông (đã hoàn thành) (1/1).

Đám thế gia tử im lặng quan sát, thấy Lư Oanh hai tay ôm quyền thi lễ, giọng nói thanh lãnh lớn tiếng nói: “Ngày thứ nhất và ngày thứ ba, đội Bạch Y tới cảnh báo cho các quý vị lui tới bằng thuyền. Vừa rồi có trận mưa to, mực nước sông dâng cao ba thước, độ sâu phía trước bên trái 10 trượng, bên phải 13 trượng, xuất hiện lốc xoáy nước. Phía bên phải 18 trượng có đá ngầm, khoảng cách với mặt nước 1 mét 2. Phía bên trái 19 trượng, có ba xoáy nước chảy xiết khiến cho dòng nước chảy xiết”.

Nói xong, nàng hướng các binh sĩ thi lễ, cất cao giọng nói: “Bẩm báo xong, kính mong quý vị chú ý an toàn!”.

Trong binh sĩ, một người trung niên mặc giáp đen đi ra, người đó hướng Lư Oanh ôm quyền nói: “Đa tạ nhắc nhở.” Dứt lời, hắn vung tay lên, thuyền lớn lại tăng tốc, mà Lư Oanh đi chiếc thuyền nhẹ nhanh thối lui đến một bên.

Vừa rồi tiếng Lư Oanh to rõ và vang, bọn họ tuy tắt đèn, cách đằng đó cũng gần nên mới nghe rõ hai bên đối thoại, nghe rất rõ ràng!

Cũng không biết qua bao lâu, một người trong đó cười lạnh nói: “Chút thông minh.”

Phía sau Cảnh Lục lang có hộ vệ lên đáp: “Hắn không phải gã ba hoa bốc phét.”

Nhìn đám con cháu nhà giàu này đang chăm chăm tới muốn rớt tròng mắt ra, hộ vệ kia cúi đầu đáp: “Hôm qua thuộc hạ trở về địa điểm xuất phát đã phát hiện được mấy vấn đề mà Lư lang quân nói, quả thật đúng ạ.”

Mọi người đồng loạt im lặng, cũng không biết người nào phì cười trước. Chốc lát, cả đám người Cảnh Lục lang cũng bật cười theo.

Trận cười trôi qua, Cảnh Lục lang quay đầu nhìn Dương Sinh và Lư Cửu lang, cất tiếng: “Hai vị, theo ta thấy trận cá cược lần này không cần tiếp tục nữa. Chỉ dựa vào cách này, Lư Văn muốn ngăn chiếc thuyền nào thì cản chiếc thuyền đó!”

Dương Sinh và Lư Cửu lang câm lặng một hồi, Lư Cửu lang nhíu mày nói: “Gã Lư Văn này rốt cuộc có lai lịch gì?” Hắn chuyển hướng nhìn người xuất thân từ gia tộc chuyên quản đường sông - Cảnh Lục lang mà hỏi: “Đỗ Lục, hay là Lư Văn có người thân ở chỗ ngươi?”

Cảnh Lục lang cười khổ nói: “Mấy trăm năm tới, chưa từng có người nghĩ muốn kiểm tra đường sông, cảnh báo các con thuyền đang đi. Nếu có người nghĩ đến việc này, còn đến lượt Lư Văn dùng để chơi đùa sao? Buổi sáng bẩm bệ hạ là đã lập được công trạng.”

Nói đến đây, hắn nói thêm: “Được rồi, việc đến nước này, thắng thua cũng không còn trì hoãn. Chúng ta nên gọi Lư Văn trở về, để hắn giải thích chuyện này với chúng ta đi.”

Dứt lời, hắn lệnh người hầu thắp đèn dầu lên, đánh tính hiệu cờ, tỏ vẻ nhận thua.

*****

Ngày up: 18/02/2023 lúc 06:30 PM

Trận PK: Lư Oanh/Lư Văn vs Lư Cửu lang, Dương Sinh

Winner: Lư Oanh/Lư Văn

Chiêu thức kết thúc: phất cờ cảnh báo đường sông, thích cản thuyền nào bà đây cứ cản! ~