Chương 172: Bữa tiệc nhà họ

Người dịch: Pey

Quách Duẫn nghiêng người trước mặt Lư Oanh, gã cười đến lộ hàm răng trắng bóng.

Đúng vậy, cũng không phải do gã nói, chỉ là gã là người đầu tiên nhìn thấy, sẽ mời chèo kéo người thứ hai đến xem trộm, sau đó, ngay thẳng trong sạch nói rằng chủ công thích những thuộc hạ báo cáo sự tình chân thật nhất...

Nhìn gã một hồi, Lư Oanh đột nhiên hỏi: "Ngươi có phải là con trưởng không?"

Nghe Lư Oanh lái sang vấn đề khác, quả thật cho là đúng.

Quách Duẫn vẫn cà lơ phất phơ, không nghiêm chỉnh trả lời: "Đúng là con trưởng." Gã lúc bấy giờ mới hiểu được vì sao Lư Oanh hỏi gã cái này, liền thành thật mà nói: "Ngày đó ngươi dạo chơi bên bờ hồ, cũng không phải do ta nói đâu."

Lư Oanh kéo kéo khóe môi.

Nhìn kiểu cười của Lư Oanh, Quách Duẫn hận không thể cầm khăn tay chấm chấm nước mắt, ấm ức đau khổ nói, "Thật sự không phải ta mà." Trong lòng thì rơi lộp bộp, cô nương này chẳng những khí chất càng ngày càng giống với con nhà quyền quý, ngay cả trừng mắt tất báo cũng học một cách hoàn mỹ, gã thầm than số mệnh thật khổ, ngay cả gã không thể đắc tội...

Trong lúc Quách Duẫn đang tự kiểm điểm, Lư Oanh đã bỏ đi một đoạn thật xa.

*****

Trở lại trong phủ, trời cũng không còn sớm nữa, Lư Oanh tắm rửa thay y phục, ngồi trên xe đi đến nhà họ Cảnh.

Đây là đầu tiên sau khi Lư Oanh tới Lạc Dương, được mời đến phủ đệ người khác.

Và cũng là lần đầu tiên chiếm được tầm mắt của đám người quyền quý Lạc Dương này.

Khi Lư Oanh đến phủ đệ nhà họ Cảnh trên đường Tư Mã, ngoài cổng rất yên tĩnh và không có nhiều người ra vào cổng phủ đệ.

Lư Oanh đưa ra thiệp mời, từ cửa hông cho khách đi vào.

Mãi cho đến sân rộng xe ngựa dừng lại, Lư Oanh nhìn sân rộng rãi đầy xe ngựa của khách, mới cảm giác được phần nào náo nhiệt.

Vốn dĩ Cảnh thất lang tuổi không lớn, cũng không có chức vụ trong người, làm sao ngày sinh thần mà mọi người đều biết?

Có thể hiện diện tại nơi này, đều là các công tử quần lụa và người cùng chí hướng tụ tập mà thôi.

Ngoại trừ Cảnh Tả tướng quân là huynh trưởng của Cảnh Thất lang, sẽ có thể ở lại tối nay chăng?

Đối với Lư Oanh, thật lòng nàng không muốn hắn ta có mặt. Nguyên nhân là nàng đang giả làm đàn ông vui vẻ hết nước chấm, hơn nữa địa vị xã hội giới thượng lưu của nàng dần thăng tiến theo đúng kế hoạch.

Nàng của bây giờ thật sự không thể bị vạch trần phận nữ nhi, triển khai bước kế mà không thay đổi hiện tại đã là cục diện tốt.

Lần này Lư Oanh, ăn mặc hoa lệ hơn ngày thường, màu trắng xám được khoác bởi áo ngoài màu xanh lam, tóc được cài bằng trâm ngọc, bên hông có ngọc bội Kê Huyết Hoàng Ngọc. Cả người thay đổi khí chất trong sáng, thành thanh lịch tao nhã mà đẹp đẽ.

Dĩ nhiên, cái này không hư hao chút nào đến vẻ đẹp của nàng, người như Lư Oanh, khí chất quá lạnh nhạt, có một sự cô độc, cảm giác như tiên nhân. Còn trang phục hiện tại có thể đem tiên nhân hóa thành người phàm trần thế, dạng người mặc đồ bình thường có thể hóa thành thịnh thế phồn hoa... Che lấp cho sự lạnh nhạt thế gian dưới lớp vải mỹ lệ ấy, xác thật rất hút mắt người nhìn.

Sân việc nơi ở Cảnh Thất lang, bóng người lắc lư, tiếng cười đùa vang vang, giọng nam tính, con cháu nhà quyền quý cười đùa, khiến các cô nương bàn bên hoặc phòng bên, một đám như nai con nhảy loạn, hai mắt ửng ửng hồng... Chậc, không có biện pháp mà, những mỹ nam thiếu nữ đang e ấp tuổi xuân, có thể ở khoảng cách gần như vậy, cơ hội liếc mắt gửi tình ý cũng quá ít đi.

Lư Oanh xuống xe ngựa.

Thẳng đến nàng xuất hiện, các cậu nhà họ Lư còn chưa phát hiện, tỳ nữ và các cô nương ở gần kề đó, suýt hôn mê ngất ra.

Lư Oanh chậm rãi đi vào bên trong.

Đi đi tới tới, phía sau cách nàng không xa, đột nhiên truyền đến tiếng hít thật sâu, hẳn là do cô nương nào đó phát ra.

Tiếng này, Lư Oanh mới xuất hiện, những tiếng sau đó càng lố hơn.

... Có gì đó không ổn.

Không kìm lại được, Lư Oanh dừng bước, quay đầu lại.

Lần quay đầu này, đối diện người nọ lộ ánh mắt sắc bén lạnh lùng, giờ phút này, đôi mắt ấy vô tình liếc nhìn mọi người trong viện, trong lúc vô tình chiếm hữu bóng hình nàng.

Đối mặt với người nọ, Lư Oanh chỉ có nước thầm kêu khổ, nghĩ ngợi: Thực sự không muốn gặp người nào, liền cơ duyên xảo hợp gặp người nào đó...

Thiếu niên lang trước mắt ngày thường đã rất tuấn tú, vóc người cao ráo, mi dương mũi thẳng, môi mỏng như tờ, thân mang chức cao, còn không phải Cảnh Tả tướng quân sao?

Chưa gì để ngay hiệp một bị bắt gặp.

Bên trong nổi sóng to gió lớn thì biểu cảm bên ngoài Lư Oanh thản nhiên như chưa có gì xảy ra, còn tỏ vẻ chút hứng thú nhìn người nọ, mà đương sự cũng bình tĩnh đối mặt với nàng.

Sau đó người nọ cất bước lại gần Lư Oanh.

... Rõ ràng bản thân nàng cho hắn sắc mặt không tốt, mà còn nghiêng ngang lại gần!

Kêu trời không thấu kêu đất không hử, Lư Oanh trong lòng gió to sấm rền bao nhiêu thì ngoài mặt vẫn giữ lễ độ nên có.

Chớp mắt, Cảnh Tả tướng quân dừng trước mặt Lư Oanh.

Thân hình cao lớn, còn cao hơn Lư Oanh nửa cái đầu. Hắn ta cúi mắt quan sát Lư Oanh, chợt cười rộ ra tiếng...

Có thể làm Cảnh Tả tướng quân cười rộ, còn cười ra tiếng, nắm tay hắn đặt lên bờ môi, chợt khụ khụ vài cái, thấp giọng nói: "Lư thị A Oanh cô đang làm cái gì ở đây?"

Cái tên đáng ghét này ở giữa chốn đông người mà kêu tên thật của nàng.

Vốn dĩ định giả ngu ngơ như Lư Oanh, liền để ý ánh mắt xung quanh, chắp tay vái chào hắn, hàm chứa ý cười mà lười biếng nhìn thẳng hắn, chậm chạp nói: "Có lẽ tại hạ là người nhà họ Lư ở Phạm Dương... Hôm nay người cha quá cố cưỡi hạc về trời đã lâu, tại hạ muốn tìm ra sự thật thân thế năm xưa của người."

Đương lúc mọi người ủng hộ, Lư Oanh ưu nhã hướng Cảnh Tả tướng quân chắp tay thi lễ, tao nhã mỉm cười, không chút nào dừng lại mà đem nói ra, "Thành Đô sơ ngộ, Lạc Dương tái kiên, tướng quân và tại hạ quả là người có duyên."

Phong độ, khí tiết mười phần, đơn giản mà sang quý!

Cảnh Tả tướng quân có chút thất thần.

Đúng lúc này, Cảnh Lục lang lên tiếng nhắc nhở, "Nhị ca, huynh nhếch miệng cười kìa, thật sự sao." Quay đầu, Cảnh Lục lang không khỏi bội phục nhìn về phía Lư Oanh, than thở: "Lư Văn lang quân, quả danh chấn Lạc Dương nha! Có thể làm cho Nhị ca mặt than của ta cười, chỉ có mình ngươi thôi!"

Lư Oanh mặt tối sầm lại, thầm nghĩ: Bộ dang hiện tại của nàng, có thể làm bất cứ người quen cũ nào ở Thành Đô cười rộ cả!

Đương nhiên, biểu hiện nàng càng thêm phong độ, Lư Oanh hơi khom người, "Thật vinh hạnh cho tại hạ!"

Cảnh Tả tướng quân nhìn nàng hồi lâu, sau đó xoay người rời đi.

Một kẻ có danh vọng cao, sức ảnh hưởng ở giới thượng lưu mạnh, chỉ cần cử động khẽ thôi đã có chúng thiếu niên vây quay xua nịnh, thẳng đến chỗ đình đài bên hồ nhỏ.

Cảnh Lục lang bị rơi lại phía sau, hắn nhìn về phía Lư Oanh, cười nói: "Dương Sanh và Lư Cửu lang quân từ chối hẹn." Hắn nói tiếp: "Trở lại trận cá cược khi đó với A Văn ngươi, cũng nhượng bộ lui binh, không bằng không gặp ngươi còn hơn."

Theo lý thuyết cơ bản, hẳn là Lư Oanh bỏ qua mấy lời cá cược hơn thua kia.

Chỉ là Lư Oanh không có làm theo cơ bản.

Thấy nàng không có nói gì, Cảnh Lục lang tuy rằng có hơi kinh ngạc, phần nhiều cũng không suy nghĩ gì. Tự đêm đó thấy được màn ấy, hắn đối với tài năng và con người Lư Oanh sinh ra hảo cảm, lần gặp gỡ hôm nay quả thật có chờ mong.

Lư Oanh cùng Cảnh Lục lang đi cùng nhau trò chuyện một hồi, sau đó mới đi tới đình đài kia.

Từ lúc Lư Oanh xuất hiện thì có nhiều người đã ngoái nhìn nàng.

Cảnh Thất lang là con thứ trưởng, các lang quân giao hảo với cậu ta, trong đó có quá một nửa đã từng gặp Lư Oanh trên thuyền hoa ngày ấy, hoàn toàn đối với thiếu niên tài hoa Lư Văn cực kỳ ấn tượng. Bởi vậy, sự hiện diện của Lư Oanh quả nhiên chúng tinh mục chú.

Lư Oanh hàm chứa ý cười, dáng đi ưu nhã xinh đẹp.

Nhân vật trung tâm bữa tiệc toàn là người có thực quyền, như Cảnh Tả tướng quân tất nhiên bị để ý nhiều nhất, mà đối phương đang để mắt trên người Lư Oanh, càng khiến cho các nhân vật xung quanh càng để ý đến Lư Oanh tròn vặn mười phần.

Nhìn Lư Oanh đi tới, Lư Thập Nhất lang dường như có chuẩn bị mà đến quơ quơ ly rượu trong tay, hướng Lư Oanh ý cười dạt dào cao giọng nói: "Lư Văn lang quân đã đến, nghe nói ngươi có tài cá cược, chỗ này của ta có chủ ý, lang quân có cùng ta làm một ván sau khi bữa tiệc kết thúc không?"

Lời mời không thiện ý, hắn ta nhìn chằm chằm Lư Oanh, thân hơi nghiêng về phía trước, trong nụ cười có vài phần châm chọc... Biểu cảm này thường biểu hiện ở trường hợp, đó là không muốn đối phương cự tuyệt. Dựa mặt mũi mà nói, là cưỡng ép Lư Oanh phải nhảy vào bẫy của hắn thiết lập.

Bốn phía an tĩnh dần.

Lư Oanh liếc hắn, tiện tay cầm ly rượu từ mỹ tỳ hầu rượu đi xung quanh, vừa nhấp rượu thưởng thức vừa đi tới gần tên đầu têu kia.

... Dáng vẻ này, nếu có người nói cho Lư Thập Nhất lang biết đó là nữ nhi thì hắn càng không tin. Cảnh Tả tướng quân ánh mắt rực sáng một cái.

Lư Oanh bình thản đi tới trước mặt hắn. Hơi cúi người, nghiêm túc nhìn Lư Thập Nhất lang, chợt nói: "Trông tại hạ giống đồ ngu lắm à?"

Lư Thập Nhất lang ngẩn ra.

Lư Oanh uống cạn ly rượu trong tay, cầm ly đặt lên chỗ bàn của hắn ngồi, từ ngón giữa bắn ly rượu làm nó xoay vài vòng trên bàn.

Làm xong động tác này, Lư Oanh điều chỉnh quần áo trên người, lạnh nhạt nói: "Lạc Dương là địa bàn của người, người của ngươi quen thuộc, thiên thời - địa lợi - nhân hòa, ngươi chiếm đủ tất cả. Còn tại hạ chỉ là kẻ ngoại lai đến du chơi, dựa vào chủ ý của ngươi, sao tại hạ phải đánh cược cùng ngươi? Lấy cái gì mà chống đỡ?"

Thẳng thắn khí khái.

Chỉ có Cảnh Tả tướng nhìn Lư Oanh lan tỏa khí khái đàn ông mười phần, khóe mắt có hơi giật giật.

Lư Oanh từ trong tay mỹ tỳ vừa châm rượu xong, cho hắn ta bậc thang đi xuống, không làm khó nhau chỉ nói nàng và hắn có hơi say nói năng hơi nhiều, giơ giơ ly rượu của mình cụng với ly của hắn đặt trên bàn một cái, ngửa đầu uống cạn, nhàn nhạt nói rằng: "Chớ mà không chịu thua, như vậy thì quá khó coi!"

Sau đó nàng cất bước rời đi.

Đám đông hóng chuyện cũng tản dần, Cảnh Tả tướng quân đột nhiên lên tiếng, giọng nói triệt để rõ ràng: "Ngồi ở ghế ba."

Hắn ta nghiêng đầu nhìn về phía sau viện chỉ chỉ vị trí.

Câu nói đầy hàm ý này, ở giới quý tộc mọi người tuy ngồi chung với nhau nhưng có sự khác biệt rõ ràng, đều có quy tắc sắp xếp cả.

Mà Cảnh Tả tướng quân nói ra lời kia, liền có ý rằng bản tướng quân coi trọng Lư Văn, chuẩn bị đem hắn nhét vào phe của hắn...

Lư Oanh hướng hắn cười cười, chắp tay vái chào hắn, sau đó cất bước theo Cảnh Tả tướng quân ngồi vào vị trí được mời, thoái mái ngồi xuống.

Chỉ là lúc ngồi xuống, nàng thầm nghĩ: Mình có tính là mọi chuyện thuận lợi không, câu ba được bốn?

Lúc này đây nàng cảm thấy rất có lỗi nhớ lại lời Quách Duẫn từng cảnh cáo, cách xa nhà họ Cảnh, Âm và Đặng một chút, còn nói nàng chớ có nghĩ là mọi việc suông sẻ...

Đình đài rất nhanh khôi phục náo nhiệt lại. Từng tiếng réo rắt từ nhạc cụ vang lên, nhiều mỹ tỳ xuất hiện bưng rượu thịt đi lại trong đình.

Bữa tiệc nhà họ Cảnh, sân viện và hành lang quanh đình đài và hồ nhanh chóng nhiều người tụ tập lại, đồ ăn được dọn lên bàn.

*****

Ngày: 13/06/2023 lúc 11:33 PM

Nhân dịp một ngày lười biếng mưa nhiều làm hẳn được 1c :D

Truyện ko drop nha bà con hàng xóm ơi, chuyện quan trọng phải nhắc đầu tiên :X

Tính ra mình off cũng khá lâu vì thời gian ngủ còn không có nói chi sờ máy ngồi dịch chăm chút thế này, các độc giả vẫn theo dõi vẫn chờ bản dịch từ mình, gửi vạn lần iu thưn đến các bạn nhiều <3 <3 <3

Gần tối khuya mà đang buồn ngủ mà thấy có thông báo bình luận chờ truyện dịch ra tới làm tỉnh người liền :*

Có lần mình nhận được thông báo bình luận có bạn độc giả nói chất lượng dịch hơi đi xuống, hơi hướng cv nhiều :(( quả thật muốn dập đầu tạ tội, làm sơ sài là lỗi của mình, tự hứa sẽ cố gắng nắn nót lại câu văn nhiều hơn. Làm nhiều chương gộp lại thành 1 phần, có khi gõ nắn nót rồi off, rồi qua hôm khác tiếp tục gõ mà không biết bản thân gõ cái qq gì =)))) có lúc rảnh một chút thì lôi ra đọc lại thấy lúc đó abc đoạn đó abc sao mình làm tào lao ghê à hihi ~

Đặt gạch: vào ngày nào đó trời đẹp sấm chớp đùng đùng, mình sẽ chỉnh lại văn phong của mình, chỗ nào ko ưng sửa lại hết, tiến độ hoàn thành (0/172 chương)