Chương 1-1

Phát hiện Hạ Kiến Chương khác thường, bắt đầu từ hai tháng trước.

Lấy lí do trước cuối năm nên bận rộn, Hạ Kiến Chương thường xuyên không có thời gian, gần ba tháng không ở cùng Giản Ninh. Nhưng Giản Ninh là giáo viên dạy nhạc của một trường trung học, công việc cố định, không thể tùy tiện nghỉ được. Cho nên ngoại trừ hai ngày nghỉ cuối tuần và những ngày nghỉ lễ, thời gian của Hạ Kiến Chương đều chiều theo y.

Hạ Kiến Chương đối với công việc này của y không phải không oán giận qua, nhưng cũng không nói nhiều. Dù sao lúc trước là Giản Ninh vì anh nên bỏ qua cơ hội đến Châu Âu để đào tạo chuyên sâu về Piano, mà ở lại với anh, chấp nhận làm giáo viên dạy nhạc ở một trường trung học. Tuy rằng hai người ngày thường cũng có hưng trí viết nhạc chung, nhưng sau này bởi vì lịch trình càng ngày càng bận rộn của Hạ Kiến Chương, đa số thời gian ở cùng nhau đều rất ngắn, mà sáng tác nhạc thì phải cần có rất nhiều thời gian mới xong được.

Lúc Giản Ninh không có ở nhà, Hạ Kiến Chương cũng không có ngồi yên ở nhà viết nhạc, mà là đi ra ngoài gặp bạn bè, sau này tự nhiên lại nổi hứng muốn làm giáo viên dạy đàn Violin. Chuyện này của anh cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng dù sao cũng là một nghệ sĩ nổi tiếng, bởi vậy thu nhận học trò cũng không thể tùy tiện được, mà phải dựa trên tài năng thiên phú.

Hai tháng trước, Hạ Kiến Chương thu nhận một học trò rất có năng khiếu, tuổi còn chưa đến hai mươi, thế nhưng kéo Violin lại rất khéo léo, uyển chuyển. Dưới sự khen ngợi của Hạ Kiến Chương, Giản Ninh cũng nghe thiếu niên này đàn qua, đúng là rất du dương, rất truyền cảm.

Nhớ lại lần đầu tiên gặp Diệp Thuần, kỳ thật ấn tượng của Giản Ninh với cậu ta cũng không tệ lắm.

Là một thiếu niên ngây ngô, cơ thể cao lớn, mày rậm mắt to, quan trọng nhất là sự khiêm tốn trên người cậu, để lại ấn tượng tốt cho người khác. Đương nhiên, nếu không có chuyện âm thầm khıêυ khí©h và lật mặt với Giản Ninh sau này, có lẽ Giản Ninh cũng sẽ không suy nghĩ sâu xa về mối quan hệ của cậu và Hạ Kiến Chương.

Dù sao thì tuổi vẫn còn nhỏ, cách che dấu cảm xúc và thủ đoạn khıêυ khí©h, vẫn còn rất non nớt.

Cho nên khi Giản Ninh từ chỗ bạn bè nghe nói Hạ Kiến Chương lợi dụng một tuần đi lưu diễn, mang theo một học trò đi chơi một vòng. Không ngoài ý muốn của Giản Ninh, chỉ là trong lòng ẩn ẩn khó chịu.

Hai người ở chung với nhau đã sáu năm, ngoại trừ lúc ban đầu nhiệt tình và kí©ɧ ŧìиɧ, còn có sự ăn ý và tin tưởng được tích lũy sau một thời gian dài. Giống như một toàn cao tầng được xếp lên từ các khối gỗ, ở giữa bị mất đi một khối, tuy không có sụp xuống, nhưng tóm lại là thiếu một khối, gió lạnh vẫn thổi vào.

Ban đầu là dạy ở phòng học, sau này trực tiếp mang người về nhà để dạy, Diệp Thuần càng ngày càng thường xuyên xuất hiện ở trong nhà, trong lòng Giản Ninh yên lặng ghen tị.

Ngày hôm sau, như Giản Ninh dự đoán, Hạ Kiến Chương nói bận chuyện nên không thể đến đón y được, nhưng y vẫn đợi đến chín giờ tối mới về.

Hai người như thường lệ cùng nhau ngồi ở trên sô pha xem TV một lát, đây là thời điểm rất thích hợp, Giản Ninh giống như tình cờ hỏi về chuyện của Diệp Thuần.

“Cậu ấy rất lâu không đến đây rồi, anh không dạy cậu ấy nhiều, như vậy cũng được sao?”

“Anh vừa mới về.” Hạ Kiến Chương nhếch nhếch khóe miệng.

“Em nhìn cậu ấy luyện đàn mà hứng thú. Làm em nhớ tới trước đây, cũng có thể chịu khổ, có kiên trì. Thỉnh thoảng đệm nhạc cho cậu ấy, cũng rất thú vị.”

“Nếu em thích, ngày mai anh dẫn cậu ấy về nhà dạy được không?”

“Được đó.” Giản Ninh nheo mắt cười.

Buổi tối hôm đó, Hạ Kiến Chương quả nhiên không có hứng thú làm gì cả. Nhưng căn cứ Giản Ninh suy đoán, anh còn không có to gan mà lên giường với người khác như thế.

Nhất là đối phương vẫn là học sinh, chuyện này một khi truyền ra, hay là bị Diệp Thuần nắm được nhược điểm, đối Hạ Kiến Chương mà nói thì không phải là chuyện tốt; Với lại, mình vẫn chưa chết, chỉ sợ Hạ Kiến Chương bây giờ vẫn còn nghĩ đến mình, nên chưa dám lên giường với người ta…

Nhưng có khi trong lòng Giản Ninh lại lo lắng, vẫn nhớ đến chuyện Hạ Kiến Chương gạt y dẫn người ta đi chơi. Loại chuyện này đã xảy ra một lần, thì chắc chắn sẽ có vài lần khác. Cũng giống như bạn nhìn thấy một con gián, nó luôn ẩn nấp trong tối, nhưng một khi ra ánh sáng lại khiến người ta cảm thấy kinh tởm.

Mà khoảng thời gian đó, Hạ Kiến Chương và Diệp Thuần cuối cùng là đã đến mức nào rồi… Giản Ninh cũng không rõ lắm.

Vì vậy, đầu tiên là y đứng ở bên ngoài quan sát, sau đó tìm ra phương pháp đối phó. Bây giờ y từ bỏ ý định chia tay, thầm nghĩ nhanh chóng giải quyết chuyện này, càng kéo dài thì càng không tốt.