Chương 2-1

Cứ như vậy, Diệp Thuần tâm tư phức tạp ngồi xuống bàn ăn. Giản Ninh mang lên một bộ bát đũa, khi cúi người xuống để bát đũa cho Diệp Thuần, cánh tay như có như không ôm cậu, thậm chí còn nhỏ giọng nói dịu dàng bên tai Diệp Thuần: “Cẩn thận nóng.”

Mặt Diệp Thuần tràn đầy vẻ khó tin.

Vì thế khi Hạ Kiến Chương đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy Giản Ninh mờ ám ôm Diệp Thuần, khóe môi mang theo nụ cười thản nhiên, mà Diệp Thuần thì mở to hai mắt, có chút ngây thơ mờ mịt nhìn Giản Ninh.

Động tác của Hạ Kiến Chương đột nhiên dừng lại, không biết như thế nào, vì sao lại cảm thấy không khí giữa hai người có chút gì đó là lạ?

Thuận tiện ngồi xuống, Giản Ninh ngồi xuống bên cạnh Diệp Thuần, ngược lại Hạ Kiến Chương một mình ngồi ở phía đối diện. Y lại không chút để, cầm đũa lên đầu tiên: “Ăn đi, đồ ăn vừa đủ cho ba người chúng ta.”

Hạ Kiến Chương bắt đầu câu được câu không nói chuyện với Giản Ninh. Đây là thói quen nhiều năm của bọn họ, lúc ăn cơm không thích phát ra tiếng, nên chỉ nói chuyện có vài câu mà thôi.

Diệp Thuần cũng lắng nghe. Đều là chút chuyện nhỏ trong nhà. Cái gì mà hôm nay mua khoai tây về ăn, cái gì mà ngày mai mua cá về nấu canh hay hấp, cuối tuần đi ăn với bạn bè rồi thuận tiện rửa xe luôn, vân vân.

Diệp Thuần càng nghe đầu càng chôn vào trong bát, phát hiện mình hoàn toàn không thể nói được gì. Cứ cho là Giản Ninh thị uy đi, nhưng cố tình đề tài đều là do Hạ Kiến Chương đưa ra, Giản Ninh chỉ nói theo anh, không nhằm ý thù địch vào Diệp Thuần, cũng không biểu hiện ra cố tình xem nhẹ cậu.

Chính là Diệp Thuần triệt để bị Hạ Kiến Chương xem nhẹ. Cậu có chút buồn bực.

Ngay lúc cậu đang gẩy cơm, Giản Ninh ‘aiz’ một tiếng: “Diệp Thuần như thế nào không nói lời nào? Đúng rồi, nghe nói em học ở Đại học ở nước ngoài, học ngành gì vậy?”

“Là Hóa học. Ngành học này có chút nhàm chán. Nhưng mà gần đây em đang suy nghĩ có nên chuyển sang học chuyên môn không. Ừm…Em muốn giống như thầy Hạ vậy, tương lai trở thành một nghệ sĩ âm nhạc.” Diệp Thuần cuối cùng cũng tìm được điều có thể nói ra miệng, bất chấp đó là cái thang do Giản Ninh đưa cho cậu, mỉm cười nhìn Hạ Kiến Chương.

Hạ Kiến Chương nhìn cậu một cái, buông đũa.

Giản Ninh lại mở miệng trước: “Công nghệ Hóa học cũng không tệ, công nghệ là ngành sẽ rất phát triển trong tương lai, quan trọng là chuyên môn. Nhưng mà nếu là thật sự muốn chuyển, thì làm sớm một chút, chậm thì không còn kịp nữa đâu.”

“Vâng.” Diệp Thuần cúi đầu: “Em sẽ thử.”

“Đừng thử. Như vậy đi, em cho thầy câu trả lời chắc chắn.Thầy và thầy Hạ tại sẽ liên lạc với vài người quen, nếu như em thật sự muốn làm âm nhạc, thầy sẽ tìm phương pháp giúp em… Nếu như chuyển khoa gặp khó khăn, thầy cũng có thể nghĩ biện pháp giúp em.” Giản Ninh vừa nói vừa lấy di động ra, nhấn vài cái mở khóa: “Có weibo không? Thầy sẽ quét em, em suy nghĩ kỹ rồi gọi cho thầy.”

Nếu nói vừa rồi Diệp Thuần chẳng hiểu ra sao cả, thì bây giờ lại hoàn toàn giống như đang mơ. Giản Ninh hiển nhiên không biểu hiện ra đối xử với cậu đối địch và ác ý gì cả, ngược lại giống như thật sự muốn giúp cậu, lời nói không có châm chọc, không có khıêυ khí©h, chỉ có sự chân thành, nhưng lại một chút cũng không phải là cố ra vẻ.

Bị Giản Ninh thúc giục lấy điện thoại di động ra, mơ hồ bị đối phương quét weibo, thêm vào mục bạn bè.

Thậm chí Giản Ninh còn cười hai tiếng: “Đây là ảnh đại diện của em sao? Thật là đáng yêu!"

Hạ Kiến Chương rốt cuộc có chút không vui, anh dùng đũa gõ gõ lên bát: “Ăn cơm, nguội hết cả rồi.”

Vì thế Giản Ninh đang bận rộn hỏi thăm Diệp Thuần cũng nhanh chóng ăn.

Nhưng mà sau đó, Giản Ninh vẫn câu được câu không nói chuyện với Hạ Kiến Chương, nhưng thỉnh thoảng cũng hỏi Diệp Thuần hai ba câu. Diệp Thuần bởi vì không chạm được tâm tư của Giản Ninh, đều hỏi một câu trả lời một câu.

Ngược lại là Hạ Kiến Chương, cảm giác khó chịu vừa rồi càng rõ hơn. Ngược lại, anh không cảm thấy Diệp Thuần làm sao cả, chính là cảm thấy mình bị Giản Ninh giống như có lệ và xem nhẹ, trong lòng có chút bất bình.

Một bữa cơm, trong lòng ba người mang các tâm tư khác nhau, suy nghĩ khác nhau.