Chương 2-3

Hôm nay là chủ nhật, Hạ Kiến Chương còn đang ngủ nướng. Anh có đôi mắt sâu, cái mũi cao thẳng, tuy im lặng nhưng vẫn tản ra sự gợi cảm. Giản Ninh nằm nghiêng lấy ngón tay phác thảo đường nét của anh, trong lòng chậm rãi tính toán.

Một lát sau, y ngồi dậy, lấy di động ra tìm tên Diệp Thuần trong weibo, gửi một tin nhắn.

“Thầy Hạ hỏi em hôm nay có đến không? Buổi chiều hôm nay chúng tôi không bận gì cả.”

Người bên kia hiển nhiên *thụ sủng nhược kinh*, trả lời rất nhanh: “Hôm nay em có thời gian ạ.Hai giờ chiều được không?”

(thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)

“OK.”

Giản Ninh gõ xuống hai chữ, tâm tình rất tốt lười biếng duỗi eo, đứng dậy đi làm bữa sáng.

Buổi sáng, sau khi Hạ Kiến Chương tỉnh dậy, cùng Giản Ninh và hai người bằng hữu gặp mặt ăn bữa cơm. Bình thường hai người không cần biểu hiện nhưng vẫn có một chút ân ái. Nhưng hôm nay Giản Ninh lại không có một tia ý tứ này, vẫn rất có tinh thần tán gẫu với bằng hữu, còn nhắc tới Diệp Thuần hai lần.

Hai ngày nay,tần suất Hạ Kiến Chương nghe thấy cái tên Diệp Thuần này rất cao, bởi vậy sau khi nghe được chỉ là đưa mắt lên, nhìn Giản Ninh một cái, không nói gì thêm.

Trên đường trở về hai người cũng không nói gì, cho đến khi trước khi về tới nhà, Giản Ninh bỗng nhiên mở miệng: “Chiều nay anh không bận chuyện gì chứ? Sang nay, Diệp Thuần hỏi em buổi chiều có thể dạy không, em chưa hỏi anh nhưng đã đồng ý rồi.”

Hạ Kiến Chương trầm mặc một chút: “Sao lại hỏi em?”

“À! Buổi sáng em có nói chuyện vài câu với cậu ấy, có lẽ là do đang thuận tiện dùng weibo nên hỏi em.” Giản Ninh không quan trọng nói.

Hạ Kiến Chương thong thả chạy xe vào gara, hít sâu một hơi: “Buổi chiều anh muốn ra ngoài một chút.”

“Em không đi.” Giản Ninh trả lời rất nhanh: “Hôm qua anh ép buộc em cả buổi. Bây giờ một chút khí lực em cũng không có. Nhưng mà anh muốn ra ngoài cũng được, dù sao em cũng có thể dạy Diệp Thuần được… Ừ, anh ra ngoài đi, để em dạy cậu ấy cho.”

Hạ Kiến Chương làm rớt chìa khóa, sắc mặt không tốt lắm: “Không được, để anh.”

Vừa lên lầu, Diệp Thuần đã chờ ở cửa. Cậu nhìn trái nhìn phải, hiểu rõ hai người vừa đi ra ngoài về.

“Chờ lâu không? Vào đi, chúng tôi có mang về một ít thức ăn, em đói không?"

Đối với sự quan tâm của Giản Ninh, Diệp Thuần thật sự không thể nổi lên ác ý gì, lắc lắc đầu: “Dạ, không. Trước khi đến em đã ăn rồi ạ. Ừm… Bây giờ bắt đầu luôn là được.”

Tuy nói là Hạ Kiến Chương dạy Diệp Thuần, nhưng lần này cũng không khác gì hôm qua, như trước là Giản Ninh ở một bên ngồi nghe, giành quyền làm chủ của Hạ Kiến Chương. Diệp Thuần hôm nay tựa hồ cũng không có tâm tư yêu đương, chuyên chú theo Giản Ninh học hỏi, hai người rất nhanh liền tập trung.

Trong đó Giản Ninh vài lần hợp tấu cùng Diệp Thuần, hiển nhiên so với hôm qua tiến bộ hơn nhiều. Diệp Thuần giống như đã thích ứng với Giản Ninh vậy, đã biết cách phối hợp với Giản Ninh.

Chỉ là, khi hai người hợp tấu, ánh mắt Hạ Kiến Chương từ đầu đến cuối đều rơi trên người Giản Ninh.

Không biết như thế nào anh lại nhớ đến bộ dáng trước kia hai người cùng nhau hợp tấu, một người đàn, một người kéo. Thời gian tích tắc trôi qua, vừa lúc có ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, trong phòng nhạc như nước chảy. Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất, không chỉ cảm thấy đó là người mình yêu nữa, mà sự hòa hợp trong âm nhạc làm cho bọn họ có một cảm giác say mê khác… Loại thoải mái về tinh thần này, thật giống như ngay cả linh hồn cũng hòa quyện vào nhau.

“Em nghỉ một chút đi.” Hạ Kiến Chương bỗng nhiên đánh gãy Diệp Thuần, nhìn thấy biểu tình có chút kinh ngạc của Diệp Thuần.

Hạ Kiến Chương rất ít khi cắt ngang buổi luyện tập của cậu, nhất là bây giờ cậu và Giản Ninh phối hợp tốt như vậy.

Ngược lại là Giản Ninh thần sắc như thường, khó hiểu nhìn anh một cái.

“Hai ngày nay em rất muốn tìm người hợp tấu đi? Rất lâu rồi chúng ta không chơi cùng nhau?” Hạ Kiến Chương hạ tầm mắt, lấy violin của mình từ trong hộp đàn ra, chỉnh âm: “Diệp Thuần, tham khảo một chút, chân chính hòa hợp tiếng đàn không chỉ là tiết tấu, âm luật, mà ngay cả tình cảm cũng phải hòa hợp.”

Giọng anh không phập phồng nói, ánh mắt lại nhìn Giản Ninh, đối phương rất nhanh hiểu ý anh, hai tay đặt lên phím đàn: “La Campanella?”

La Campanella: Khúc biến tấu La Campanella (tạm dịch: chiếc chuông nhỏ_ là một trong những tiểu phẩm cho piano nổi tiếng nhất. Nguyên gốc của khúc nhạc là giai điệu trong chương cuối bản violin concerto số của Paganini. Qua bàn tay chuyển soạn của Liszt, La Campanella đã trở thành một trong những etude (bài luyện ngón) khó nhất, đồng thời cũng là một trong những encore được các nghệ sĩ piano yêu thích nhất (encore là tác phẩm các nghệ sĩ biểu diễn thêm ở cuối chương trình, không nằm trong danh mục sẵn có).

“La Campanella.” Hạ Kiến Chương cười khẽ.

Một người đặt cây vĩ lên đàn, một người đặt tay trên phím đàn, thời gian im lặng giống như chỉ một giây sau là có thể dừng lại.

Bỗng nhiên, Hạ Kiến Chương bắt đầu kéo và ngón tay Giản Ninh bắt đầu động, tinh tinh tang tang tiếng đàn thanh thúy du dương vang lên, như nặng như nhẹ, chợt cao chợt thấp, hai giai điệu bỗng nhiên giống như có sinh mệnh và linh tính, quấn lấy nhau, như gần như xa, không rời không bỏ.

Nốt trung của Giản Ninh khẽ hở bị nốt huyền thanh của Hạ Kiến Chương bù lại. Khi Hạ Kiến Chương khẽ dừng thì được nối liền bằng âm nhạc. Âm luật hai người phối hợp với nhau, quấn quýt, đến cuối cùng… hòa thành một, giống như đang diễn tấu trên sân khấu vậy.

Một phút đó, Diệp Thuần phảng phất thật sự nghe được tiếng đàn thanh thúy xa xăm, nhìn thấy mặt trời nơi cuối chân trời, chân trời có một mặt trời màu đỏ. Tiếng chuông vang lên khắp thành thị, mà thành thị thì đang chậm rãi thức tỉnh.

Diệp Thuần đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy này hai người ở trong nháy mắt rõ ràng thân thể không tiếp xúc với nhau, nhưng lại rất gần nhau, ai cũng không thể xen vào, ai cũng không thể hiểu được.

Nhạc luật bỗng nhiên thay đổi, không nhẹ nhàng thanh thoát như vừa rồi, mà thay đổi thành ưu nhã phóng khoáng. Hai người gần như là đồng thời thay đổi giai điệu, một trước một sau, sau đó lại quay lại như trước. Một bản nhạc đang tách biệt với nhau, lại lần nữa mờ ám quấn quýt với nhau, lưu loát sinh động.

Nhìn ngón tay Giản Ninh lướt nhanh mà nhẹ nhàng, thuần thục mà ưu nhã bay bay, cùng với Hạ Kiến Chương kéo vĩ tự nhiên như hơi thở, dựa vào bản năng nguyên thủy và sự ăn ý tin tưởng thể hiện ra bản nhạc, không có một tia mất tự nhiên.

Một phút đó, Diệp Thuần nhìn hai người trước mắt cảm thấy rung động mạnh mẽ.

Trong giây lát, giai điệu chuyển tiếp đột ngột, vừa mạnh lại nhẹ nhàng, mỗi một nốt đều nhanh mà nhanh, tiếng nhạc càng ngày càng nhanh, hai người cũng càng ngày càng tập trung hơn, càng ngày càng thăng hoa hơn… Không, khoa trương mà nói, là đã đạt đến trình độ siêu phàm.

Đến cuối cùng, Giản Ninh tay cơ hồ đã nhanh đến mức không nhìn thấy rõ ràng, mà Hạ Kiến Chương Tần cúi đầu kéo đàn, phối hợp hoàn hảo. Bài nhạc đến đoạn cao nhất, hai người phảng phất cũng đến đỉnh, ở nơi cao nhất thong thả dừng lại.

Mấy cái hợp âm cao qua đi, phòng lại lần nữa an tĩnh lại. Sau đó, rơi vào yên lặng!

Diệp Thuần gần như không có một chút do dự mà thừa nhận, bản thân mình hoàn toàn bị rung động.

Cậu nhìn hai người, thật lâu không có lấy lại tinh thần.

Nhưng mà vẻ mặt Hạ Kiến Chương và Giản Ninh giống như chỉ là tập một bản nhạc bình thường, một người thản nhiên bỏ tay ra khỏi đàn, một người lắc lắc cổ tay.

Diệp Thuần trầm mặc rất lâu.

Lần này, ánh mắt cậu dán chặt ở trên người Giản Ninh.