Chương 2

Nhưng dù thế nào đi nữa, Cesare chắc chắn là một tên kỳ quái.

Mặc dù Cesare có ám ảnh và quyến luyến tôi như thế nào đi chăng nữa, anh ta không bao giờ tỏ ra do dự khi mang tôi ra làm con tốt trong các âm mưu chính trị của mình. Anh ta chỉ coi tôi là một công cụ dẫn tới mục tiêu mà anh ta tham vọng.

Ba năm trước, khi tôi chỉ vừa mới thích nghi với việc mình là Rudbeckia, vừa tròn 15 tuổi, tôi đã vấp phải sai lầm đầu tiên khi từ chối hôn ước giữa mình và Công tước Rembrandt.

Theo nguyên tác, sau này Công tước sẽ là nhân vật quan trọng và chủ chốt dẫn tới sự sụp đổ của gia tộc, tôi đã huỷ bỏ hôn ước của cả hai ngay trước khi đám cưới sắp diễn ra bằng lý do vô cùng nhục nhã là "cơ thể hắn ta không phù hợp với tôi".

Lý do thật sự khiến tôi từ chối là vì tôi yêu quý gia đình mới này – những người đã đối xử với tôi vô cùng tử tế. Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bảo vệ và ngăn chặn những kẻ có âm mưu chống lại họ.

Nhưng ngay trong thời khắc tôi bày tỏ việc mình không muốn kết hôn với Công tước, sự ấm áp thường trực trên khuôn mặt cha đã nhường chỗ cho cái cau mày sắc lạnh, khiến tôi không ngừng run lên vì sợ hãi, như những gì tôi đã phải trải qua. Đêm đó, tôi bị nhốt vào phòng và hứng chịu những cú đánh trời giáng của Cesare, đến mức tôi đã gần như ngất đi vì đau đớn.

Sau những trận đánh lặp đi lặp lại như vậy, tôi nhận ra rằng hoá ra tôi lại phải sống trong tình cảnh ở kiếp trước một lần nữa. Chắc là do tôi cũng biết được một sự thật rằng, thì ra Rudbeckia cũng chẳng phải con gái ruột của Giáo Hoàng.

Mẹ ruột của Rudbeckia, Carmen, đã qua đời ngay sau khi hạ sinh Rudbeckia. Có rất nhiều tin đồn nghi ngờ rằng tôi không phải đứa con hợp pháp của Giáo Hoàng, và đúng là như vậy, vì tôi đã đọc câu chuyện này nên tôi biết những tin đồn đó là chính xác.

Đeo chiếc mặt nạ quen thuộc và vờ làm đứa con ngoan trong gia đình không chảy chung dòng máu với mình, tôi dường như sống lại một cuộc đời nghiệt ngã một lần nữa. Và sau đó, chứng biếng ăn của tôi lại tái phát.

"Để em rời đi như vậy, anh cũng đau lòng kinh khủng. Đây sẽ là lần cuối những điều tồi tệ như vậy xảy ra, anh hứa", Cesare nói

"Nhưng em nghe nói ở đó rất nguy hiểm..."

"Nguy hiểm ư? Em gái của anh đừng lo lắng, em sẽ được bảo vệ suốt cả ngày và đêm bởi quân đoàn tinh nhuệ đấy. Anh cũng sẽ cố gắng đến thăm em thường xuyên. Em đừng chỉ nghĩ đến những thứ tiêu cực như vậy mà hãy tận hưởng những gì đẹp đẽ ở đấy nhé. Hãi cứ coi đó chỉ là một kỳ nghỉ 6 tháng thôi."

"6 tháng? Thực sự chỉ 6 tháng thôi sao?"

Tôi biết thời gian sẽ kéo dài bao lâu mà, tôi chỉ giả vờ ngạc nhiên thôi.

Anh ta cười khẽ, quấn lấy một lọn tóc của tôi và đặt một nụ hôn lên đó.

"Đúng vậy, em chỉ cần chịu đựng trong 6 tháng thôi. Anh ta cũng chẳng làm gì em đâu mà, nên đừng lo lắng, nhé?"

Tất nhiên, đó không phải là điều tôi lo lắng.

"Anh chắc chắn sẽ tới thăm em thường xuyên chứ?"

"Đương nhiên là vậy rồi."

Thôi, tôi xin anh đừng có đến.

Thuyết phục được người chồng kỵ sĩ điển trai của mình không xiên cho tôi một kiếm đã là quá khó đối với tôi rồi. Nếu tôi từ chối hạ độc em chồng, thì chắc chắn sẽ có người được thuê làm thay tôi, và tất nhiên, tôi sẽ là người gánh chịu tất cả những tội lỗi đó.

Vậy nên để ngăn việc em chồng bị đầu độc trong 6 tháng tới, tôi phải chứng minh cho chồng tôi và những người xung quanh anh ấy rằng tôi vô hại, hơn nữa tôi còn đứng về phe của họ.

Ít nhất thì tôi sẽ không răm rắp làm theo những gì gia đình bảo như kiếp trước.

***

Izek van Omerta.

Kế thừa tài năng võ thuật thượng thừa của người cha đáng kình, anh được phong tước hiệp sĩ vào năm 15 tuổi. Đến năm 17 tuổi, anh trở thành người trẻ nhất đăng quang ngôi vô địch trong giải đấu tay đôi nổi tiếng được tổ chức 3 năm một lần.

Nhờ những chiến công vang dội mà anh lập nên với tư cách là một hiệp sĩ tôn giáo, danh tiếng của anh ngày càng được mọi người biết đến rộng rãi và tôn vinh hết mực. Nhưng vì sự lạnh lùng và cứng nhắc, anh ta luôn làm cha mình phiền lòng vì từ chối và né tránh mọi hôn sự mà mình nhận được.

Hai người phụ nữ duy nhất có thể gần gũi với anh là cô em gái Ellenia van Omerta và cô bạn thanh mai trúc mã Flaya van Brianna. Nếu tôi nhớ không lầm, tính cách cứng đầu và khó hiểu của anh ấy dường như bị ảnh hưởng bởi cái chết của Công tước phu nhân.

Mẹ của anh ấy là một cô công chúa trẻ đã rơi vào lưới tình với Công tước. Nhưng sau khi trở thành Công tước phu nhân Omerta và hạ sinh hai anh em, bà đã kết thúc cuộc đời mình khi các con còn quá nhỏ. Cái chết của bà ấy đã tác động đến cả Izek và Ellenia một cách vô cùng sâu sắc.

Mọi người tin rằng khi một linh hồn lựa chọn tự tử thì vĩnh viễn sẽ chẳng thể luân hồi. Bởi thế, cái chết của Công tước phu nhân đã trở thành một chủ đề cấm kỵ không được phép bàn tán.

Tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết này rất lâu về trước rồi, vậy nên những ký ức của tôi về nhiều chi tiết đã trở nên mơ hồ. Giá như mà tôi có thể nhớ được nhiều hơn.

Lý do Izek chấp nhận hôn sự với Rudbeckia chẳng phải do sự ép buộc của cha mình, mà là vì nếu anh không chấp thuận, Ellenia sẽ được gả cho con trai thứ của Giáo Hoàng – Enzo.

Vantican đang phải vật lộn để chống lại những kẻ man rợ ở biên giới phía Bắc của họ. Không những phải dẹp loạn ngoại xâm, trong nội bộ cũng xảy ra những xung đột , khó khăn. Do đó, họ đang rất cần viện binh.

Mục đích chính của cuộc hôn nhân chính trị này là Vantican sẽ nhận được sự viện trợ của các hiệp sĩ Britannia ưu tú.

Sau khi thông báo về hôn sự vào bữa tối, Cha đã nhanh chóng chuẩn bị đám cưới. Người đã gửi đến Britannia một lượng hồi môn khổng lồ và những món quà cầu kỳ. Ngay sau khi hôn lễ giữa tôi và người đại diện từ Britannia kết thúc, ngay lập tức, Cha đã sắp xếp để tôi có thể đến Britannia sớm nhất có thể.

***

Sống trong cơ thể này 3 năm, tôi cứ nghĩ rằng mình đã quen thuộc với gương mặt này, nhưng sự thật mỗi lần nhìn vào trong gương, tôi vẫn giật mình khi thấy hình ảnh phản chiếu lại là một người phụ nữ xa lạ.

Mái tóc xoăn lọn vàng óng ả của cô ấy như được dệt bởi những sợi nắng ấm của mùa xuân, làm nổi bật đôi mắt xanh trong veo như làn nước mát lạnh. Đôi má lúc nào cũng ửng hồng, tươi trẻ và bờ môi dịu dàng phơn phớt như cánh hoa anh đào mềm mại không hề giống với khuôn mặt trước kia của tôi. Điểm chung duy nhất giữa hai cơ thể xa lạ này là mái tóc dài và dáng người nhỏ nhắn.

Khi còn nhỏ, tôi luôn ghét rằng mình là cá thể "lạc loài" khi đứng giữa những đứa trẻ xung quanh. Nhưng thật kì lạ, giờ đây tôi lại nhớ tới sự khác biệt của bản thân.

"Ái nữ xinh đẹp của ta", Cha bước đến với nụ cười ấm áp, kéo tôi vào trong lòng.

Theo quy chuẩn của thế giới này, tôi không còn là một đứa trẻ nữa. Giờ đây tôi đã tròn 18 tuổi, đủ điều kiện để được coi là một người trưởng thành, nhưng không hiểu sao, những người trong gia đình này vẫn luôn luôn coi tôi là một đứa trẻ, giống như việc Cesare luôn đặt tôi trên đùi và âu yếm tôi như một con thú cưng vậy.

"Con sẽ trở thành một nàng dâu tuyệt vời, con yêu của ta. Cả phương Bắc sẽ yêu quý con."

"Cha..."

"Ôi, đừng bi luỵ đến rơi lệ như vậy, con yêu. Đây đâu phải là cuộc chia tay vĩnh hằng?"

Làm ơn đấy, nếu Chúa trên cao hiểu thấu lòng con thì con mong đây sẽ là lần cuối cùng con phải gặp người cha này. Tất nhiên, tôi vẫn phải giả vờ sụt sùi cảm động, dù gì thì đây cũng là bổn phận trong vai diễn đứa con gái ngoan ngoãn và hiếu thảo này.

Cha cười khẽ khi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đang được bao phù toàn nước mắt của tôi.

"Con sẽ nhớ mọi người nhiều lắm."

"Chúng ta cũng vậy, con yêu à. Thật tiếc vì anh trai con không thể đưa con về nhà chồng."

Thật là may mắn vì điều đó đã xảy ra. Thật đáng sợ khi phải chịu đựng những ánh mắt dò xét như những con kền kền của những người phương Bắc đang đứng phía xa xa kia. Cha không mảy may quan tâm tới những tin đồn về hai anh em tôi sao?

"Trời ơi! Con chẳng thể chịu đựng được cái tình huống chết tiệt này mà! Chỉ mình con cảm thấy đau lòng thôi sao? Đau lòng quá đi mất!"

"Enzo."

"Ôi trời ơi... Lại đây cái đồ ngốc này!"

Enzo, người đang tỏ vẻ hờn dỗi và dậm chân liên tục xuống đất khiến bụi bay lên không trung, bỗng dang rộng cánh tay ôm lấy tôi. Mặc dù anh ta bốc đồng và thường xuyên bày những trò nghịch ngợm oái oăm, nhưng kì thực tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu khi ở cạnh anh ấy. Anh ấy chính là người bình thường nhất trong cái gia đình này.

"Em sẽ nhớ anh lắm đấy."

"Tôi sẽ không thèm nhớ em đâu, cái đồ đại ngốc này!"

Miệng vẫn buông ra những lời lẽ khó nghe, nhưng vòng tay của Enzo lại ngày một siết chặt hơn khiến tôi không thể thở nổi.

Khi tôi đang chật vật lấy lại hơi thở trong hai cánh tay của Enzo, Cesare, người từ đầu đến giờ luôn đứng từ xa quan sát, tiến lại gần và tách chúng tôi ra.

" Đừng quá khích như thế, Enzo. Em ấy sẽ chết ngạt mất."

Sáu tháng.

Sẽ chẳng thể dự đoán tương lại sẽ như nào, nhưng chắc chắn rằng, ngày mà Cesare khuỵu xuống, tôi sẽ chẳng rơi nổi một giọt nước mắt nào đâu.

Ngay cả khi toàn bộ gia tộc Borgia lụi tàn, tôi cũng sẽ chẳng động lòng chút nào.

"Ruby."

Mu bàn tay lạnh lẽo của Cesare chạm vào gò má đẫm lệ của tôi, khiến tôi rùng mình. Đôi mắt của anh ta nhìn chòng chọc như muốn xuyên thủng tất cả, tựa như hai con rắn độc đang dần siết lấy cần cổ mỏng manh của tôi.

Những con rắn tưởng tượng đó luôn làm tôi kinh hãi đến mức phải phục tùng Cesare, y hệt như người anh cả kiếp trước của tôi.

"Cesare, anh nhất định phải đến thăm em đấy nhé?"

"Đương nhiên là vậy, anh hứa. Và em hãy chắc chắn rằng em sẽ cư xử thật tốt cho tới lúc đấy, biết chưa?"

Bản năng sinh tồn của loài người đôi khi thật nực cười làm sao... Trong đầu tôi bỗng loé lên suy nghĩ như vậy.

Dù đã tái sinh trong một cuộc sống khắc nghiệt hơn cả kiếp trước của mình, tôi vẫn luôn phải dốc sức để tồn tại lâu nhất có thể. Thật hài hước mà, phải không?

***

Trái lại với những gì người miền Nam nghĩ, phương Bắc thật sự chỉ có mưa và tuyết mà thôi.

Khi mùa hè ghé thăm, mặt trời sẽ gieo những hạt nắng rực rở và ấm áp xuống vạn vật. Thời tiết sẽ không quá nóng và ẩm như ở phương Nam. Nhưng vấn đề là, đây là những tháng duy nhất bạn có thể thấy được mặt trời.

Cứ sau ba năm, biên giới lại được mở cửa. Các chiến binh từ rất nhiều nơi đã quy tụ tại vương quốc để tham gia vào một giải đấu quy mô lớn.

Một ngày cuối tuần mùa hạ trong xanh và tràn ngập nắng vàng, từng tốp trẻ em tụ tập ríu rít, chen chúc nhau để chiêm ngưỡng những người đàn ông dính đầy bụi bặm đang tập luyện với nhau.

Ngài Ivan trừng mắt nhìn những quý tộc đồng trang lứa, ném cho họ cái nhìn thương hại xen lẫn khinh thường. Anh đi về phía đội trưởng của những người đã nằm gục xuống vì kiệt sức.

"Ta có thể nói chuyện với ngài một lát không?"

Người đàn ông được ngỏ lời buông thanh kiếm trong tay xuống đất. cúi đầu cởi bỏ mũ sắt.

Ẩn sau mũ kị sĩ là một gương mặt thanh thoát tựa thiên thần với xương quai hàm sắc sảo và cặp lông mi dài quyến rũ, trái ngược hẳn với con ngươi đỏ rực như máu như muốn đốt cháy người đứng đối diện. Từng giọt mồ hôi long lanh lấm tấm lăn chậm trên khuôn mặt điển trai ấy. Bộ giáp den tuyền dính đầy bụi bao phủ lấy thân hình 2 mét sừng sững. Trông anh ma mị như một con quỷ vừa được triệu hồi từ địa ngục vậy.