Quyển 2 - Chương 5.1

“Thành chủ, Thẩm tiên sinh dẫn theo em trai chạy khỏi căn cứ, hiện tại bọn họ đang ở một bệnh viện bỏ hoang cách căn cứ 3km, ngài có cần thuộc hạ đem người bắt về không?”

Một người đàn ông mặc quân phục cúi người cung kính hướng Tần Kế Khai báo cáo, Tần Kế Khai thả lỏng người dựa trên lưng ghế, tự tin thong dong:

“Không cần, đừng để người bị thương là được rồi, La Hành thế nào rồi?”

“Ngày đó đội trưởng La Hành bị Thẩm tiên sinh đâm bị thương một mắt hơn nữa hôm đó ngài….Ngài giải quyết người của gã đang truy đuổi Thẩm tiên sinh. Gã cho rằng bọn họ bị Thẩm tiên sinh gϊếŧ chết, bây giờ đang treo giá cao triệu tập một đám dị năng giả nói muốn bắt sống hai người Thẩm tiên sinh cho bọn họ chút giáo huấn.”

Tần Kế Khai nheo mắt sắc, mặt nguy hiểm khi cấp dưới đang chờ mệnh lệnh giải quyết hết đám người La Hành thì Tần Kế Khai cười khẽ một tiếng, khôi phục lại bộ dáng ôn hoà mệnh lệnh phân phó lại không dính một chút sát ý nào, cấp dưới gần như không giữ được nét mặt chuyên nghiệp của mình, sợ mình nghe lầm bèn cẩn thận hỏi lại: “Ý ngài là….đem chổ ẩn núp của Thẩm tiên sinh tiết lộ cho bọn người La Hành?”

Tần Kế Khai ôn hoà gật gật đầu: “Tôi yêu cậu tiết lộ nhưng cũng không bảo cậu không bảo vệ họ, có vấn đề gì không?”

Người đàn ông vội vàng kiềm chế kinh ngạc, cung kính cúi đầu: “Đã rõ, tôi sẽ đi làm ngay.”

Nhận được cái khoát tay từ Tần Kế Khai cấp dưới nhận lệnh mà đi, rời khỏi cửa phòng liền phân phó người một bên bảo vệ tốt Thẩm Việt Qua, một bên lén lút đưa tin cho La Hành. Sau khi hoàn thành xong mọi việc trong lòng y không khỏi đồng tình cho Thẩm Việt Qua, bị quỷ dữ thích cũng không phải chuyện gì tốt.

Trong bệnh viện bỏ hoang, Thẩm Việt qua đang cùng em trai bưng một chiếc nồi nhỏ thảnh thơi nấu mì ăn. Thẩm Việt Văn nhìn nồi mì thơm ngào ngạt mà chảy nước miếng, đột nhiên nhớ đến chuyện gì trên mặt cậu nhóc liền xuất hiện một chút xấu hỗ.

“Ca, chúng ta trộm thức ăn của căn cứ chạy như vậy có phải có chút không được tốt lắm không.”

Thẩm Việt Qua vừa nấu mì trong lòng vừa suy nghĩ, mông anh trai đều bị người ngủ sưng lên rồi, còn chứa đầy một bụng nước, lấy một chút đồ ăn thì đã làm sao. Nhưng trên mặt vẫn biểu hiện lo lắng, sắc mặt đều trắng bệch trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng trả lời.

“Hiện giờ chúng ta đắc tội tên tiểu nhân La Hành kia, thành chủ không thể chủ trì công đạo, chúng ta không ở căn cứ D được nữa trước tiên lấp đầy bụng sau đó rồi lên kế hoạch tiếp theo.”

Thẩm Việt Văn hình như hiểu cũng hình như không, tối hôm qua anh trai sắc mặc đỏ ửng mái tóc ướt đẫm, trong mắt mang theo bối rối sợ hãi, quần áo trên người cũng ướt nhẹp loạn choạng trở về phòng, vừa trở về lại lập tức trốn vào phòng vệ sinh gọi như thế nào cũng không chịu ra.

Lúc cậu nhóc lo lắng muốn phá cửa xong vào thì anh trai mở cửa bước ra sắc mặt đã khôi phục như bình thường nhưng tay chân lại cực kỳ lạnh lẽo nếu nhìn kỹ còn đang phát run, ánh mắt nghiêm túc nói với y.

“Chúng ta phải rời khỏi đây! Đi ngay bây giờ, không thể tiếp tục ở lại.”

Thẩm Việt Văn không biết tại sao nhưng cậu nhóc cực kỳ nghe lời sau khi theo anh trai trộm nồi và thức ăn liền trèo tường rời khỏi căn cứ.

Theo suy đoán của Thẩm Việt Văn là người La Hành phái đuổi theo có thể bị anh trai đánh một trận cho nên mới vội vội vàng vàng trốn đi như vậy. Cậu nhóc thấy sắc mặt anh trai không được tốt liền tri kỹ không hỏi nhiều.

Thẩm Việt Qua đối với sự ân cần của em trai rất hưởng thụ nếu không cậu còn phải nghĩ cách lừa gạt em trai, chỉ là diễn vai một người bị cưỡиɠ ɠiαи mà suy sụp lừa gạt mình hệ thống cũng đã đủ phiền.

Nhìn thấy vẻ mặt tham ăn của em trai, tay đang nấu mì của cậu cũng nhanh hơn vài phần, ở trong mắt em trai cậu là người anh trai tàn tạ của mình vì trốn khỏi căn cứ do sự truy đuổi của kẻ thù, trong lòng Thẩm Việt Qua lại đang suy nghĩ khi nào Tần Kế Khai mới bắt mình trở về đến lúc đó thức ăn của bọn họ so với bây giờ càng thêm phong phú.

Bầu không khí ấm áp của hai anh em bổng nhiên bị phá vỡ, Thẩm Việt Qua nghe được âm thanh lầu dưới có người đang đạp cửa tìm kiếm gì đó, Thẩm Việt Văn cũng nghe được cậu nhóc liền hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch nhìn về phía anh trai: “Ca, có phải đám người La đội trưởng kia đuổi theo hay không?”

Thẩm Việt Qua nhanh chóng dập tắt lửa nắm lấy tay Thẩm Việt Văn trốn vào phòng trên lầu, người dưới lầu lục soát dần lên nếu bây giờ chạy xuống chính là tự chui đầu vào lưới. Cậu vừa chăm chú lắng nghe vừa chạy trốn, vốn còn cho rằng là người của Tần Kế Khai tới bắt cậu về, chờ khi âm thanh đến gần mới phát hiện tiếng La Hành mắng chửi.

Thẩm Việt Qua còn đang tính diễn trò liền nhíu mày, cậu mặc dù muốn ngủ cùng đàn ông thật những không phải đàn ông nào cũng ngủ. La Hành vừa lùn vừa mập, diện mạo thô lỗ hiển nhiên không nằm trong phạm vi bạn tình có thể suy xét của Thẩm Việt Qua.

Thẩm Việt Qua kéo em trai bảo y trốn trong phòng thay đồ, cậu nhóc rất tự giác chui vào tận lực rút người sang một bên, vội vàng gọi anh trai: “Ca, ca cũng vào đi!”

Thẩm Việt Qua dừng lại một chút cũng không chen vào, cậu đột nhiên cúi người xuống ôm chặt lấy Thẩm Việt Văn, cậu nhóc liền sửng sốt: “….Ca?”

Sau đó Thẩm Việt Qua đập mạnh vào gáy y, đem thân thể mềm nhũn đặt vào trong ngăn tủ bí mật sau khi sắp xếp ổn thoả liền quay đầu chạy ra ngoài. La Hành cách đó không nghe được tiếng động bên này, Thẩm Việt Qua làm hư một con mắt của gã, gã đối với cậu hận thấu xương, phất tay cho một đám người đuổi về hướng đó, nơi trốn của Thẩm Việt Văn tạm thởi bị bỏ qua.

Hệ thống vội vàng nói: “Ký chủ, ngài muốn dùng bản thân đánh lạc hướng những người kia sao? Nhưng hiện tại tai mắt của La Hành đều bao quanh toà nhà này, ngài không thể chạy ra ngoài! Đến lúc đó vai chính thụ cũng sẽ bị bắt cùng với ngài, như vậy nhiệm vụ sẽ thất bại!”

Thẩm Việt Qua lại không bị quan như thế hệ, nếu Tần Kế Khai có thể theo cậu đến bờ sông hơn nữa dọc theo đường trốn chạy của cậu cũng không xuất hiện tang thi như vậy xác suất lớn rất lớn là Tần Kế Khai đã sai người đi theo dõi và bảo vệ cậu. Chỉ là khả năng này cũng không chắc chắn trăm phần trăm, càng chạy sức lực của cậu càng suy yếu, Thẩm Việt Qua liền liều mạng chạy lên sân thượng, bị đám người La Hành bám sát theo sau, cậu đã không còn đường lui chỉ có thể xoay người làm động tác chuẩn bị tấn công.

La Hành nhìn về sau lưng Thẩm Việt Qua, trên khuôn mặt đầy thịt mỡ lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: “Đồ đê tiện, chạy tiếp đi a! Có bản lĩnh thì nhảy xuống đó đi.”

Thẩm Việt Qua đứng trên sân thượng toà nhà cao mấy chục tầng, nhảy xuống chính là tan xương nát thịt. Cậu cau chặt mày, chặng lẽ tính sai rồi? Tần Kế Khai sao còn chưa thấy tung tích!

Nhìn thấy đám người La Hành đã lao tới, cậu nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến việc nhảy xuống cũng không thể mở lại thế giới này một lần nữa, cậu chắc chắc sẽ bị trừng phạt. Bổng nhiên một sợi dây leo to bằng cánh tay từ toà nhà phía sau vươn tới quấn quanh vòng eo thon gọn của Thẩm Việt Qua lập tức đem người cuốn qua.

Đám người La Hành ngạc nhiên một lát liền tức giận, gã lệnh người bao vây đi qua toà nhà đối diện nhất định phải bắt được Thẩm Việt Qua.

Lúc được dây leo ôm lấy, Thẩm Việt Qua thở phào nhẹ nhõm cậu như thấy món ngon và đời sống tìиɧ ɖu͙© no đủ đang vẫy tay với mình, vì thiết lập nhân vật vẫn phải hướng về Tần Kế Khai bài vẻ mặt ủ rũ gần như tuyệt vọng nhưng trong lòng cực kỳ hài lòng, sau khi tiếp đất liền giống như hoảng loạn kéo dây leo ra khỏi cơ thể mình, dây leo cũng không làm khó cậu thuận theo động tác cậu mà thu về.

Thẩm Việt Qua nhìn dây leo thu về tay chủ nhân của nó bắt đầu nhớ lại giấc mộng xuân đêm trước, cậu tưởng là mình muốn đàn ông đến điên rồi nhưng nhìn tình hình bây giờ thì không phải vậy rồi.

Tần Kế Khai dựa vào tường thích thú quan sát bộ dáng ngơ ngác của mèo con nhà hắn càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, khoé miệng mang theo ý cười tiến về phía trước vài bước, người đàn ông bước ra từ bóng tối làm cho Thẩm Việt Qua nhìn thấy gương mặt hắn, cậu một giây liền nhập vai: “Thành chủ?! Sao anh lại ở đây?”