Quyển 3 - Chương 1: Giới giải trí

“Đinh…..đánh giá mức độ hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ thế giới ngày tận thế hoàn thành xuất sắc, điểm thưởng tăng thêm 100%, giá trị kinh nghiệm hiện tại là 35.000. Từ khoá thế giới tiếp theo: Sân khấu. Đề nghị ký chủ sử dụng kinh nghiệm để tăng cường các phẩm chất sau: trí tuệ, sức mạnh, nhan sắc, sức chịu đựng, tiền tài.”

.......

“Ký chủ….? ngài thế nào rồi?”

Thẩm Việt Qua mặt không đổi sắc, không nói gì. Kỳ thật cậu chỉ đang suy nghĩ hệ thống mỗi lần đều chỉ đưa những từ khoá mơ hồ để cậu dựa vào thế giới nhiệm vụ tăng cường phẩm chất của mình, vì sao hệ thống không trực tiếp nói với cậu cần tăng cường cái gì?

1123 ngây thơ cho rằng Thẩm Việt Qua vừa trãi qua một trận gian da^ʍ ‘tàn khốc’ như vậy sinh ra tâm lý không muốn làm nhiệm vụ, nó không nghĩ ra nên an ủi ký chủ như thế nào, vội vội vàng vàng bay xung quanh Thẩm Việt Qua, hệ thống ở ngoài không gian cá nhân có hình dạng như một quả cầu nhỏ màu trắng, hai mắt màu đen, tiểu bạch cầu bay tới bay lui trông cực kỳ đáng yêu, nó vừa xoay tròn vừa hứa hẹn: “Chỉ cần tăng cường phẩm chất, nhiệm vụ lần này thật sự rất đơn giản!”

Thẩm Việt Qua rũ mắt, cậu cũng rất muốn biết nên chọn cái nào để tăng cường, cậu phải loại trừ mốt số cái không cần thiết này trước lỡ như không cẩn thận chọn trúng thế giới tiếp theo sao có thể tìm đàn ông ngủ.

Cậu biết với vai trò bảo vệ nhân vật chính thụ của mình, loại nhân vật này cũng không phải dễ dàng có người nào muốn ngủ cùng. Hạ quyết tâm, Thẩm Việt qua liền tìm hệ thống đặt câu hỏi: “Từ khoá là gì? Thuộc tính ta chọn có cần dựa trên từ khoá hay không?”

Nghe thấy câu hỏi này, Tiểu Bạch Cầu dừng hành động bay qua bay lại, hai mắt chớp chớp nhìn Thẩm Việt Qua, ấp a ấp úng nói: “Kỳ thật…..hệ thống chúng tôi không thể tiết lộ trước nội dung của thế giới tiếp theo cho ký chủ, ký chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, nhưng…..”

Hệ thống uyển chuyển nói, nó cố gằng tìm trong kho từ của mình từ thích hợp không làm ký chủ phản cảm:

“Nhưng ký chủ sống không tốt. Vì vậy, từ khoá của thế giới và điểm thưởng thêm là tôi tranh thủ giúp ký chủ trong thẩm quyển của mình. Ký chủ! Hãy suy nghĩ cẩn thận về từ khoá. Chọn đúng thuộc tính cần tăng cường có thể đơn giản hoá nhiệm vụ của ngài!”

Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của hệ thống, Thẩm Việt Qua khó có được cảm thấy chột dạ, cậu tránh ánh mắt của nó sờ sờ mũi, mình làm nhiệm vụ thảnh thơi như vậy hệ thống còn tranh thủ phúc lợi cho mình. Thẩm Việt Qua cẩn thận suy nghĩ từ khoá thế giới trước là ‘sinh vật không phải con người’ thuộc tính có thể giúp hoàn thành nhiệm vụ là dị năng mà thuộc tính dị năng này xếp cuối cùng trong danh sách lựa chọn. Vậy thế giới này….

Trong mắt Thẩm Việt Qua xẹt qua tia hiểu rõ, hệ thống đúng là rất thiên vị mình gợi ý này không khác gì nói thẳng đáp án cho cậu. Khoé miệng Thẩm Việt Qua hơi cong lên nghênh đoán ánh mắt mong chờ của hệ thống: “Ta hiểu rồi, cám ơn 1123.”

1123 rất hạnh phúc: “Vâng! Ký chủ ngài mau chọn, chọn xong tôi liền tăng cường thuộc tính cho ngài, sắp đến thời gian đi đến thế giới tiếp theo rồi.”

Thẩm Việt Qua không chút do dự: “Toàn bộ điểm đều tăng cường nhan sắc.”

Hệ thống: “Vâng, 35.000 kinh nghiệm tất cả thêm vào nhan…..Chờ đã! Ký chủ???!!!”

Thẩm Việt Qua đè lại trái tim nhỏ bé của mình, cậu mở to hai mắt lộ vẻ mờ mịt: “Sao vậy? Sân khấu….nhất định cần nhan sắc, không phải sao?”

Hệ thống rất gấp gáp nhưng nó không thể trực tiếp can thiệp quyết định của ký chủ, cuối cùng chỉ có thể bất lực đưa ra lời nhắc nhở: “Ngài đã rất đẹp! Thế giới tiếp theo….ngài có cần nghĩ lại chút không?”

Trong lòng Thẩm Việt Qua còn đang nở hoa, cậu quyết tâm muốn trở thành một đại mỹ nhân bị cưỡng ép “yêu”, nhiệm vụ gì đó chỉ dựa vào mặt ngủ một giấc liền được giải quyết, nếu một giấc không được thì hai giấc, Thẩm Việt Qua sắc mặt cương quyết: “Đúng vậy, khán giả khẳng định thích nhìn người đẹp trên sân khấu, liền tăng cường nhan sắc đi.”

Hệ thống rất muốn mắng người nhưng nó không thể, hệ thống trì trệ không tình nguyện dùng hết điểm bổ sung nhan sắc cho ký chủ, buồn bực truyền tống Thẩm Việt Qua vào thế giới mới.

"Aaaaaa Mặc tử thật đẹp trai!"

"Mặc tử hát hay quá! Không hổ là vocal số một của nhóm!!!"

"Đúng vậy! Bài hát của Mặc tử lại phối hợp với bài nhảy solo của Thẩm Việt Qua! Thật là tuyệt phối!"

"Đúng vậy, mất máu quá."

........

Fan dần dần tản đi, những lời khen ngợi cũng không nghe rõ nữa, hậu trường một lần nữa yên tĩnh. Trần Mặc nhìn thiếu niên trước mắt bởi vì vừa xuống sân khấu mà hơi thở còn gấp gáp, mái tóc mướt mồ hồi ướt đẫm buông xuống hàng lông mày, thiếu niên diễn mạo tinh xảo, đôi mắt tựa như sao trời.

Trần Mặc nhìn mà thất thần một lúc, lập tức cười đặt tay lên vai cậu như anh em thân thiết: "Ha ha, bài nhảy do Việt Qua biên đạo thật sự là tuyệt phẩm, cậu xem fan hâm mộ thích đến nhường nào."

Thiếu niên bị khoác vai khóe miệng khẽ mím giống như không quen cử chỉ thân thiết như vậy, cậu tiến hai bước về phía bên kia thuận thế kéo dài khoảng cách, cánh tay Trần Mặc cũng rơi xuống, bộ dáng cậu lãnh đạm, nhàn nhạt trả lời: "Ừ."

Trần Mặc cũng không để ý nhiều, trong nhóm X tổng cộng có bốn thành viên, quan hệ của y và Thẩm Việt Qua là tốt nhất, y biết người này đối với ai cũng là một bộ dáng lãnh đạm. Nhưng nếu muốn cậu làm việc gì cậu cũng sẽ phối hợp thật tốt, tuyệt đối không từ chối cho nên Trần Mặc càng nguyện ý hợp tác với Thẩm Việt Qua.

Diện mạo Trần Mặc cũng không tồi, tính cách cùng Thẩm Việt Qua lại như hai thái cực, Trần Mặc giống như mặt trời nhỏ vậy, tài nguyên của bốn người trong nhóm X căn bả đều phụ thuộc vào y.

Trần Mặc nháy nháy mắt với Thẩm Việt Qua: "Việt Qua mấy ngày nữa đến buổi ký tặng rồi, cậu nhớ phối hợp với tôi, chúng ta tương tác nhiều chút xào CP Việt Mặc một chút, tranh thủ phát đường cho fan nha."

Khuôn mặt Thẩm Việt Qua vẫn lãnh đạm, vành tai lại lặng lẽ đỏ lên, cậu ngửa đầu uống nước không nhìn Trần Mặc nữa nhưng miệng lại ngoan ngoãn đồng ý. Trần Mặc biết sau khi cậu đồng ý nhất định sẽ làm được, yên tâm đứng dậy rời đi trước khi ra cửa lại như nhớ đến cái gì, quay đầu bổ sung một câu: "Dương ca nói tối nay tổ chức tiệc ở Văn Nhân Cư, đừng đến muộn đó."

Trầm Việt Qua yên lặng gật đầu, Trần Mặc cười cười lưu loát rời đi, y vừa đi, Thẩm Việt Qua mới có thời gian xác nhận nhiệm vụ với hệ thống: "Trần Mặc là đối tượng ta yêu thầm?"

1123 còn nhớ vụ cậu dùng hết kinh nghiệm kéo đầy nhan sắc vô dụng này, nó liền không muốn để ý đến cậu nhưng lại lo lắng ký chủ ngốc nghếch nhà nó không hoàn thành được nhiệm vụ chỉ có thể có trách nhiệm gật đầu: "Đúng vậy, tiệc mừng công tối này trên thực tế là người đại diện Dương, Dương Vịnh đang dẫn mối, có một ông chủ coi trọng Trần Mặc, ký chủ phải bảo vệ cậu ấy thật tốt."

Thẩm Việt Qua sò sờ cằm nhìn khuôn mặt lạnh lùng đến mức cao quý trong gương, bản thân cậu còn nhìn đến mê muội không hổ là nhan sắc full cấp, cậu hài lòng gật đầu lập tức hỏi hệ thống: "không có đạo lý nha, chỉ coi trọng Trần Mặc không coi trọng ta sao?"

Hệ thống: "?"

Thẩm Việt Qua tự biết mình lỡ lời, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển bù đắp.

"Ý của ta là, có phải ta không nên tăng cường nhan sắc hay không, ánh hào quang của ta lấn ác Trần Mặc, liệu cốt truyện có bị thay đổi hay không? "

Cậu lại chọc vào chổ đau của hệ thống, 1123 liền tức giận: "Đương nhiên không nên tăng cường nhan sắc! Ngài nên tăng cường tiền tài của mình! Tiền tài! Trần Mặc là một người cực kỳ sợ nghèo khó, trong cốt truyện đêm nay y bị quy tắc ngầm, ban đầu rất thống khổ nhưng theo sự gia tăng của tiền tiền và danh tiếng y bắt đầu đi đường tắt. Sau đó bị nghiền nát dưới thân các ông chủ lớn cuối cùng chuyện y bán rẻ thân thể đổi lấy tài nguyên bại lộ. Bị mắng rời khỏi giới giải trí, y không chịu nổi nhất thời nghĩ không thông liền tự sát. Vì vâỵ, nếu ký chủ tăng cường sự giàu có hoàn toàn có thể bảo bọc nhân vật chính! Trần Mặc sẽ không trãi qua những chuyện này, thật sự quá đơn giản a!"

Thẩm Việt Qua cúi đầu nhìn như đang ăn năn, hệ thống trông thấy cũng mềm lòng:

"Haizz, nhưng ngài cũng không cần quá lo lắng. Cốt truyện đêm nay sẽ không thay đổi, ngài nhớ kỹ đi cứu người, sau này Trần Mặc có sa đọa hay không? Thành bại là phụ thuộc vào tối nay."

Thẩm Việt Qua ngoan ngoãn gật đầu, cam đoan với hệ thống nhất định hoàn thành nhiệm vụ.

-

Văn Nhân Cư là một nhà hàng có khung cảnh trang nhã vào bảo mật cao, nhiều người nổi tiếng đều thích tới nơi này ăn cơm bàn chuyện làm ăn.

Dương Vịnh dẫn đầu bốn thành viên trong nhóm X, cả quá trình đều tươi cười nịnh nọt với ông chủ Trương đang ngồi đối diện, sau khi ăn uống no nê, ông chủ Trương cho người đại diện Dương một ánh mắt, Dương Vịnh lập tức hiểu ý, gã đứng lên, tự mình rót cho Trần Mặc một ly rượu, sau đó nâng ly rượu lên hòa nhã nói với Trần Mặc:

"Trần Mặc, cậu là nhóm trưởng của nhóm X, nhóm X có thể có ngày hôm nay tất cả đều là công lao của cậu, trong lòng Dương ca thật sự biết ơn cậu, đến, cạn ly!"

Trần Mặc thụ sủng nhược kinh*, vội vàng đứng dậy: "Dương ca, không có việc gì! Nếu không có sự quan tâm của Dương ca chúng tôi cũng không đi được đến hôm nay." Dứt lời liền uống cạn ly rượu trong tay.

Nhìn thấy cảnh tượng này ánh mắt Thẩm Việt Qua trầm xuống, không nói gì. Một lát sau, Trần Mặc lẩm bẩm một câu choáng váng sau đó liền ngã xuống bàn, hai thành viên khác còn chưa hiểu chuyện gì Dương quản lý đã vội vàng thỉnh tội với ông chủ Trương dẫn ba thành viên còn lại ra khỏi phòng bao.

"Lát nữa tôi sẽ đưa Trần Mặc về, ba người về ký túc xá trước đi."

Nghe vậy mọi người đều biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, hai đồng đội sợ gây chuyện vội vội vàng vàng trở về trong lòng còn nghĩ may mà không nhìn trúng mình. Dương Vịnh đang tính xoay người trở lại phòng bao lại phát hiện Thẩm Việt Qua không đi, thiếu niên mặt mày thanh lãnh, khí chất lạnh nhạt tựa người vào khung cửa cúi đầu nghịch điện thoại, tư thế tùy tiện nhưng lại giống một tấm poster.

Dương Vịnh thầm tặc lưỡi cảm thán nếu gã là ông chủ Trương kia tất nhiên sẽ cưỡng Thẩm Việt Qua, làm gì đến lượt Trần Mặc chứ, đang xuất thần lại phát hiện đối tượng mình ý da^ʍ giống như cuối cùng cũng điều chỉnh xong thiết bị, cậu giơ di động một cước đá văng cửa lớn.

Dương Vịnh không ngăn cản kịp, gã thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại chỉ có thể để camera điện thoại của thiếu niên ghi lại tất cả mọi thứ đang diễn ra trong phòng. Trần Mặc nhắm chặt mắt nằm trên bàn nửa người dưới treo lơ lững, ông chủ Trương đã cởϊ áσ y ra, hai miếng thịt môi mập mập không ngừng mυ"ŧ núʍ ѵú Trần Mặc, dươиɠ ѵậŧ xấu xí vừa ngắn vừa nhỏ cương cứng lắc lư dưới hạ thân.

Thẩm Việt Qua đột nhiên xông vào, tiểu dươиɠ ѵậŧ kia sợ đến mức mềm nhũn, ông chủ Trương liền nổi giận đùng đùng.

"Ai?! Ai cho cậu vào! Cút ra ngoài!"

Thẩm Việt Qua nhíu mày, tay trái giơ điện thoại quay lại toàn bộ khung cảnh dâʍ ɭσạи này rồi tiến về phía trước đá vào mệnh căn của ông chủ Trương, thừa dịp lão ta đau đến ngã lăn ra đất gầm gừ, tay phải kéo Trần Mặc đang hôn mê đỡ cậu đi ra ngoài.

"Lão già yếu đuối, thật ghê tởm."

(*) thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.