Quyển 3 - Chương 5.1

Sau hôm đó, Tần Kế Khai đã giữ đúng lời hứa và thông báo cho Trương phó tổng nhóm X sẽ do hắn tự mình quản lý. Bằng cách này Trương phó tổng sẽ không thể vượt quyền nhúng tay vào bất cứ hoạt động nào của nhóm X, cái gọi là không xin lỗi thì vi phạm hợp đồng cũng không được nhắc lại nữa.

Nhóm X chính thức được Tần tổng của Giải trí Thiên Thịnh tiếp quản, khi Dương Vịnh nhận được thông báo này, gã kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Việt Qua và Trần Mặc, không biết trong hai người này ai có năng lực lớn như vậy, sau khi đắt tội nhà đầu tư còn có thể được o bế như vậy. Ngay cả Trương phó tổng cũng vì chuyện này mà bị đoạt quyền. Để có thể giữ được bát cơm của mình người đại diện dối trá liền thay đổi thái độ đối xử với Thẩm Việt Qua và Trần Mặc.

Trần Mặc không biết sự tình trong đó, kinh hồn bạt vía chờ đợi mấy ngày, trong khoảng thời gian này ông chủ Trương cũng không tìm bọn họ gây sự, hoạt động nhóm X cũng được khôi phục bình thường thậm chỉ người đại diện lúc trước uy hϊếp dụ dỗ y cũng giống như thay đổi thành người khác hỏi han ân cần đủ thứ nhưng còn may là thái độ của Thẩm Việt Qua không khác gì, ngoại trừ lúc công việc cần những lúc khác cậu đối với ai cũng không mấy thân thiện.

Nghĩ đi nghĩ lại Trần Mặc quyết định đi tìm Thẩm Việt Qua xin lỗi dù sao ngày đó là cậu đã cứu y còn quyết định huỷ hợp đồng cùng nhau nhưng người lâm trận lùi bước chấp nhận bị quy tắc ngầm lại là y.

Đến bây giờ Trần Mặc còn nhớ rõ ánh mắt Thẩm Việt Qua nhìn y tràn đầy vẻ không thể tin. Nghĩ đến y còn cầu xin Thẩm Việt Qua cùng y đi xin lỗi, Trần Mặc càng thêm áy náy, y ấp a ấp úng xin lỗi thiếu niên diễm lệ kia, kể lại mình cũng không dễ dàng gì.

Thẩm Việt Qua mặt không biểu cảm nghe hồi lâu cuối cùng cũng quyết định tha thứ cho y, còn đáp ứng sẽ tương tác nhiều hơn khi tham gia sự kiện để tăng cường nhân khí của hai người bọn họ. Trần Mặc cho rằng tình bạn của bọn họ đã khôi phục, y cao hứng ôm vai thiếu niên cười tươi như hoa hẹn cậu cùng nhau đến phòng tập luyện vũ đạo lại xem nhẹ tình yêu cùng bi thương sâu sắc trong đáy mắt cậu.

Thẩm Việt Qua mặc Trần Mặc ôm vai kéo mình đi về phòng luyện tập, được người thầm mến tiếp xúc gần gũi, nếu như là trước kia trong lòng cậu sẽ rung động không thôi nhưng mấy ngày nay bị Tần Kế Khai thao lộng tàn nhẫn, tiểu huyệt còn sưng tấy, hai chân ma sát khi đi cũng làm cậu vừa đau vừa ngứa đến khó chịu, căn bẳn chẳng tập trung nghe Trần Mặc nói cái gì chỉ là máy móc theo Trần Mặc đến phòng luyện vũ sau đó luyện tập vũ đạo cho tiết mục biểu diễn.

Thẩm Việt Qua là main dancer của nhóm X, eo thon chân dài, dáng người tuyệt đẹp, vạt áo phập phồng theo điệu nhảy mơ hồ còn có thể thấy tuyến nhân ngữ trên cơ bụng nhàn nhạt của thiếu niên, cơ bắp cân xứng rắn chắc, từng động tác đều được thực hiện lưu loát dứt thoát cho dù thân thể đang không ổn, thiếu niên vẫn âm thầm chịu đựng giống như một chú bạch hạc nhảy múa, ưu nhã hoàn thành từng động tác.

Tần Kế Khai vừa đến phòng luyện vũ đã nhìn thấy thiếu niên mê người như vậy, bởi vì luyện tập cường độ cao mà trán cậu lấm tấm mồ hôi, đôi môi hông khẽ cong lên, cúi đầu thở dốc, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa kiên định. Nhưng cố tình có người phá hỏng cảnh đẹp này là đồng đội Trần Mặc của cậu, không phải động tác quá vội vàng thì chính là động tác sai, thiếu niên cũng không bực bộ mà kiên nhẫn dịu dàng tay trong tay dạy từng chút một.

Mặc dù biết thiếu niên và đồng đội không có gì nhưng Tần Kế Khai vẫn cực kỳ khó chịu, hắn cố ý lớn tiếng gõ cửa, hai người đang luyện nhảy trong phòng qua nhiên dừng động tác quay đầu nhìn ra.

Trần Mặc nhận ra đây là Tần tổng, câu nệ chào hỏi hắn, tâm tư Tần Kế Khai căn bản không đặt trên người y, hắn một mực nhìn chăm chú vào Thẩm Việt Qua. Thiếu niên nhìn thấy hắn vẻ ôn nhu trong nháy mắt biến không còn một mảnh thay vào đó là biểu cảm lạnh lùng.

Phản ứng đầu tiên của cậu là quay đầu nhìn sang chổ khác sau đó dường như ý thức được mình phản ứng hơi quá mới bất đắc dĩ quay đầu trở lại, nhìn xuống mắt đất hạ thấp giọng chào hỏi: “Tần tổng”.

Trần Mặc cảm nhận được bầu không khí không thích hợp, vừa định nói cái gì đó hoá giải không khí căng thẳng này, Tần Kế Khai đã thản nhiên mở miệng: “Cậu về trước đi, tôi có việc cần nói với Thẩm Việt Qua.”

Nơi này có tổng cộng ba người, cho dù Trần Mặc có là kẻ ngốc đi nữa y cũng biết đây là lệnh đuồi khách, y lo lắng nhìn Thẩm Việt Qua bước chân có chút chần chừ cuối cùng không chịu nổi ánh mắt áp bách của Tần Kế Khai nhanh chóng rời đi, trước khi rời đi còn cẩn thận đóng cửa phòng tập lại.

Người đàn ông nhìn thiếu niên giữ khoảng cách với hắn cũng không để ý, đôi chân dài sảy bước đi đến trước mặt cậu, hắn tiến về phía trước một bước Thẩm Việt Qua liền lùi về sau ba bước. Tần Kế Khai dồn cậu đến mặt gương phòng luyện vũ, lan can trước gương đè vào lưng Thẩm Việt Qua, cậu không còn đường nào để lui bèn tức giận trừng người đàn ông trước mắt: “Anh lại muốn gì?”

Tần Kế Khai hơi cúi người về phía trước, hai tay chống hai bên lan can vây thiếu niên vào trong ngực: “Người lúc nảy là Trần Mặc? Em thích cậu ta?”

Ngữ khí Thẩm Việt Qua cương quyết: “Đúng vậy, không liên quan đến anh.”

Người đàn ông không chút lưu tình trào phúng: “Ánh mắt thật kém.”

Thẩm Việt Qua nghĩ thầm ‘tôi cũng thấy vậy’ nhưng mặt càng thêm tức giận, đưa tay đẩy người đàn ông, sức lực của cậu với hắn mà nói chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Hai tay thiếu niên vừa đặt lên cơ ngực người đàn ông, cách bộ âu phục cậu cũng có thể nhớ đến trên bàn làm việc người đàn ông này hung hăng thao cậu, cơ thể cậu vẫn còn nhớ rõ kɧoáı ©ảʍ chết người đó, ngay tại khoảnh khắc thần trí cậu bay xa người đàn ông lưu loát cởϊ qυầи áo thể thao rộng thùng thình của thiếu niên.

Thẩm Việt Qua sợ hãi đạp hắn ta, đôi chân trắng nõn trần trụi trên không trung bị hắn nhân cơ hội bắt lấy tháo cà vạt buộc vào lan can, một chân Thẩm Việt Qua bị trói cao, chân kia vì duy trì thăng bằng cho cơ thể chỉ có thể đứng im, cánh mông đối diện với người đàn ông mang ý xấu, tiểu dươиɠ ѵậŧ buông thỏng, hai tay thanh niên vịn trên gương không để cơ thể mình ngã xuống, hơi thở cậu phả vào mặt gương một mảnh sương trắng xoá.

Thiếu niên tức giận vùng vẫy cơ thể quay đầu mắng hắn, người đàn ông lại đang mê muội nhìn thắt lưng thon gọn của cậu, vòng eo thật nhỏ nhắn lại không yếu ớt như eo phụ nữ ngược lại đường cong cơ bắp nhàn nhạt càng thêm xinh đẹp, lại bởi vì am hiểu vũ đạo càng thêm dẻo dai, bắp đùi căng ra do một chân bị kéo cao, bờ mông khẽ run, miệng huyệt hồng hồng nửa kín nửa hở lộ ra, cho dù mấy ngày trước vừa bị mở rộng bây giờ lại khép kín, mấp máy theo từng động tác của chủ nhân.

Du͙© vọиɠ người đàn ông càng nặng nề vội vàng cởϊ qυầи, qυầи ɭóŧ bị gậy thịt hùng vĩ phồng lên một mảng bị Tần Kế Khai tuỳ tiện cởi thả con quái vật khổng lộ kia ra.