Quyển 4 - Chương 2.1

Thân tín Hạ Vấn Chi trước kia chỉ nghe nói qua có quân sư tên Thẩm Việt Qua, diện mạo thanh thanh lãnh diễm lại đa mưu túc trí, chủ tướng thập phần coi trọng cậu, mà Thẩm quân sự cũng không phụ sự kỳ vọng của của chủ tướng, luôn có thể mày mưu tính kế cho tác chiến phòng vệ, trợ giúp bọn họ thắng được nhiều chiến dịch lớn nhỏ.

Nhưng ngày thường Thẩm quân sự không thích kết giao với người khác, bọn họ tự nhận thô lỗ cũng sẽ không chủ động nói chuyện với người giống như thiên tiên đó, cho nên cho dù cùng nhau dốc sức vì Chủ tướng, giữa hai bên cũng không quen biết nhau.

Lần chiến bại này, tuy rằng ý trí biết không thể đem lỗi đổ lên đầu Thẩm quân sư nhưng khi nhìn thấy Chủ tướng thân mang trọng thương, nhóm thân tín vẫn không nhịn được oán hận Thẩm Việt Qua trong lòng.

Nhưng tất cả oán hận khi nhìn thấy Thẩm Việt Qua thân là quân sư lại dứt khoát cưỡi chiến mã lao thẳng đến chiến trường của chủ tướng để chắn tên, Thẩm Việt Qua tuy rằng không có võ thuật nhưng bằng vào đầu óc xuất sắc cùng tài quan sát nắm rõ địa thế kinh người, liền mang theo Hạ Vấn Chi vì bị trọng thương mà đã hôn mê cùng một đám thân tín một đường chạy về phía An Dương.

Ba ngày ba đêm bôn ba làm cho quân sư thân thể thoạt nhìn tương đối gầy gò, sắc mặt tái nhợt như tuyết, nhưng dọc theo đường đi nghe cậu bày mưu tính kế làm cho thân tín dần dần tin phục cậu.

Thẩm Việt Qua sai thân tín đem Hạ Vấn Chi đang hôn mê khiêng đến một khách điếm hẻo lánh ở An Dương, không để ý thân tín khuyên can tính toán chính mình bịt mặt ra ngoài tìm thuốc.

Hạ Vấn Chi ở trên chiến trường bị ám tiễn đả thương, một tên sắc bén vẽ ra một vết thương dữ tợn ở cánh tay phải của y, vốn cũng không phải là vết thương trí mạng nhưng theo thời gian trôi qua cùng trên đừng chạy trốn xóc nảy miệng vết thương lại tuôn ra một lượng máu lớn,.

Hạ Vấn Chi mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê sâu, theo Hạ Vấn Chi chạy còn có ba thân tín, giờ phút này vì bảo vệ Chủ tướng mà không được rời đi, Thẩm Việt Qua trước kia ở trên chiến trường thường xuyên không lộ diện, lúc này là người thích hợp nhất ra ngoài tìm thuốc cầm máu.

Sau khi Thẩm Việt Qua né tránh tiểu nhị khách điếm, đang định ra cửa, suy nghĩ một chút cậu lại quay trở về vào phòng lấy đi mũi tên của quân Tần làm Hạ Vấn Chi trọng thương, trước khi ra khỏi cửa còn dặn dò thân tín một câu:

“Nếu trong vòng một canh giờ ta không trở về được, các ngươi nhớ kỹ phái một người đi ra ngoài tìm thuốc cho Tướng quân, sau khi tìm thuốc trở về băng bó rồi lập tức rời khỏi đây.”

Thân tín canh giữ bên cạnh Hạ Vẫn Chi mặc dù có nghi hoặc nhưng mấy ngày nay ở chung đủ để bọn họ hiểu được Thẩm quân sư làm bất cứ chuyện gì đều có kế sách của mình, liền gật đầu đồng ý.

Thẩm Việt Qua thu mũi tên vào trong tay áo mình, đội chiếc mũ tre mua từ ông chủ khách điếm, bịt khăn che kín liền ra cửa, khăn lụa đen che lấp sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng tao nhã của cậu, chỉ để lại đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, y bào đen trên người bởi vì yểm hộ Hạ Vấn Chi rời khỏi chiến trường làm mình bị thương nhẹ cùng binh lính bị thương khác mà nhiễm nhiều vết máu, theo lý mà nói ở huyện An Dương bình yên này, cậu giống như một sát thủ không thể ra ánh sáng.

Nhưng thắt lưng thẳng tắp, tư thế nhã nhặn, nhìn qua không khác gì một công tử nhà giàu bị cướp bóc không còn gì mà trở nên nghèo túng, cho nên ông chủ dược quán cũng không sợ cậu, ngược lại bởi vì đồng tình mà cho thêm chút thảo dược.

“Ký chủ! Có quân Tần lén lút đi theo ngài!” Hệ thống vội vàng nhắc nhở.

Nghe vậy Thẩm Việt Qua cầm túi thảo dược không chút hoang mang đi vào hẻm nhỏ, vừa đi vừa trò chuyện với hệ thống:

“Chờ tôi đi đến góc mù tầm nhìn của bọn họ thì nhắc tôi.”

“Ký chủ, ngài muốn làm gì? Dựa theo cốt truyện gốc, Hạ Vấn Chi nhất định sẽ bị bắt ở An Dương, hiện tại quân Tần đã tìm đến, Hạ Vấn Chi bị bắt chỉ là chuyện sớm muộn, thế giới này cùng thế giới trước kia thật sự không giống nhau! Ngài thực sự nên tăng cường vũ lực của mình! Cho dù Chủ tướng quân Tần là Tần Kế Khai, hắn cũng sẽ không bởi vì ngài….ai…”

Thẩm Việt Qua nghe ra ẩn ý của hệ thống, cậu ngheo mắt lại: “1123, có phải ngươi có chuyện gì không nói với ta hay không?”

Hệ thống chột dạ đảo mắt, ngữ khí yếu ớt: “Chỉ là….cũng không phải tình tiết gì quá quan trọng…”

Thẩm Việt Qua thấy hệ thống ấp úng không muốn nói, đột nhiên bước chân dừng lại, làm bộ muốn đập nồi dìm thuyền:

“Vậy ta không đi nữa, chờ quân Tần đến bắt được ta, ta liền đem Hạ Vấn Chi khai ra, nhiệm vụ này ai thích làm thì làm đi.”

Hệ thống nóng nảy, tốc độ nói nhanh: “Không, không! Kỳ thật, kỳ thật chính là Tần Kế Khai trong thế giới này có một thủ hạ đắc lực, tên là Lý Nghĩa, hai người trong quân kết giao, coi đối phương như tri kỷ nhưng Lý Nghĩa trong một lần tác chiến bị tung hoành trận do quân Lăng tạo ra vây công mà chết, cho nên Tần Kế Khai đặc biệt chán ghét quân Lăng.”

“Cho nên…ngang dọc trận gì đó là do Thẩm quân sư – Thẩm Việt Qua ta tạo ra?”

Hệ thống biết mình đuối lý, thanh âm càng ngày càng nhỏ:

“Thiết lập tung hoành trận trong thế giới nguyên bản là do một quân sư trong Lăng quân sáng lập, sau khi ký chủ ngày xuyên qua, tự nhiên…..tính trên đầu ngài, dù sao nhiệm vụ của ngài chính là giúp Lăng quân bày mưu tính kế thắng nhiều trận chiến, Thẩm quân sư đa mưu túc trí mà….Ahaha…”