Quyển 4 - Chương 3.1

Thân thể Thẩm Việt Qua ở thế giới này không tốt lắm, tuy rằng hiểu võ thuật nhưng cũng không tính là tinh thông, thậm chí còn không tốt bằng tố chất thân thể cậu trong thế giới tận thế, trước khi bị quân Tần bắt được đã chạy trốn bất kể ngày đêm, trên đường còn hao phí đại lượng tinh lực tránh né quân Tần truy kích.

Không lâu trước đó còn vì nguỵ trang thành Hạ Vấn Chi mà hành hung cánh tay phải của mình, hiện giờ quân Tần chỉ trói cậu ở chổ này, còn chưa chạm vào một ngón tay của cậu, trong kịch bản gốc Hạ Vấn Chi chịu nhưng hình phạt khắc nghiệt kia cậu nửa phần cũng chưa chịu.

Nhưng mặc dù vậy cậu cũng sắp mất một mạng, ô ô, hệ thống nhìn không nổi, một mặt là lo lắng quân Tần thật sự muốn dùng hình với ký chủ, một mặt là sợ ký chủ ngốc nghếch nảy ra chủ ý thật sự đem chính mình đùa chết.

Cho nên khi Tần Kế Khai mở cửa, hệ thống đã đem vết thương trên tay cậu chữa khỏi bảy phần, cho dù miệng vết thường đáng sợ nhưng cảm giác đau đớn đã phai nhạt không ít, cho nên khi Tần Kế Khai nhìn lại chính là dáng vẻ Thẩm Việt Qua đang giả vờ.

Mắt thấy Tần Kế Khai cầm một cây roi ngựa bước đến, hệ thống ở trong đầu Thẩm Việt Qua lo lắng đến cực điểm, nhất thời ngay cả kính ngữ cũng quên:

“Tôi nói thế giới này Tần Kế Khai không có khả năng thích ngài! Hơn nữa tôi cảm thấy hắn cũng không tin ngài là Hạ Vấn Chi, ngài xem hắn đều muốn đánh người! Tôi trước đó đã nói với ngài a, vừa mới trị liệu cánh tay đã tiêu hao hết giá trị kinh nghiệm ngài kiếm được rồi, ta không có khả năng chữa trị thêm một lần nữa, ký chủ nếu trực tiếp bị đánh chết ở chổ này nhiệm vụ liền tuyên bố thất bại!”

Thẩm Việt Qua không để ý đến hệ thống, cậu hoàn toàn đắm chìm trong vở kịch của chính mình, quân sư trẻ tuổi vì an nguy của Chủ tướng, lấy thân mình làm mồi nhử bị bắt vào doanh trại địch, hình phạt ở phía trước, thiếu niên không nói một lời, chỉ quay đầu nhắm mắt dưỡng thần, mặt mày cậu lạnh lùng, khí độ bất phàm, ôn nhuận như ngọc bị lột đồ trói vào cọc gỗ cũng không chửi bới hay khóc lóc cầu xin tha thứ, sắc mặt vẫn như thường.

Chỉ có mi tâm nhíu lại cũng thân thể không kiềm chế được hơi run rẫy bại lộ đau đớn của cậu.

Tần Kế Khai đi gần vài bước, bàn tay to rõ ràng nắm lấy roi ngựa, nhẹ nhàng dọc theo cằm duyên dáng của thiếu niên kéo xuống ngực, quân sư trẻ tuổi tuy đầu óc thông minh nhưng cậu chỉ lo dốc hết sức vì Lăng quốc bày mưu tính kế.

Hết lòng vì Lăng quốc và chưa bao giờ phóng túng du͙© vọиɠ, cho nên dù bị người ta dùng roi ngựa thôi ráp cọ xát da thịt trắng nõn đem l*иg ngực cọ ra một chút vết đỏ như ngược đãi, cậu cũng không cảm nhận được ý đồ đen tối của đối phương, thiếu niên chỉ cho rằng trước khi hành quyết mình sẽ bị roi hình. Cậu chậm rãi mở hai mắt, nhìn thẳng Tần Kế Khai, mở miệng nói ra câu đầu tiên sau khi đến nơi này:

“Tại hạ chính là Hạ Vấn Chi, năng lực không bằng người, ta tâm phục khẩu phục nhưng Hạ mỗ cả đời này sẽ không phản bội Lăng quốc, kính xin tướng quân hiện tại gϊếŧ ta đi.”

Thẩm Việt Qua giả vờ không hiểu, hệ thống cho rằng cậu thật sự không hiểu, nghe cậu nói xong cho rằng cậu thật sự muốn đạp nồi dìm thuyền nó gấp đến độ sắp khóc ra:

“Đừng khıêυ khí©h hắn a! Ký chủ ngài không cần muốn chết nhanh như vậy a! ô ô ô.”

Tần Kế Khai nghe được lời nói thà chết không khuất phục rất có cốt khí, cười khinh miệt, dùng roi ngựa chống cằm Thẩm Việt Qua, hơi nâng đầu thiếu niên ngẩng lên: “Ta đối với quân tình của Lăng quốc cũng không hứng thú, ta chỉ muốn biết ngươi rốt cuộc là ai?”

Thẩm Việt Qua cho dù không hiểu tình huống hiện tại nhưng bị người ta nâng cằm lên đối đãi như với nữ tử, quân sư trong trẻo lạnh lùng cũng bị khơi dậy một tia tức giận, cậu mím môi, thanh âm kiên định: “Tại hạ là Chủ tướng Lăng quốc – Hạ Vấn Chi!”

Tần Kế Khai nghe vậy thu liễm ý cười khoé miệng, hắn chậm rãi buông cằm thiếu niên ra, chấp roi ngựa lùi về sau hai bước, một đôi mắt đen nặng nề áp bách nhìn chằm chằm Thẩm Việt Qua, Thẩm Việt Qua cũng không cam lòng yếu thế, trợn mắt nhìn lại hắn.

Bầu không khí lập tức áp bức, bổng nhiên Tần Kế Khai động thủ, hắn thân mang võ nghệ cao cường, khống chế roi cực kỳ chuẩn ác, roi ngựa chuẩn xác nghiền qua đầu nhũ của Thẩm Việt Qua, một roi này vừa nhanh vừa chuẩn. Thẩm Việt Qua bị đánh trong nháy mắt còn chưa kịp phản ứng, một lát sau cảm giác vừa đau vừa ngứa mới dâng lên trong lòng.

Thẩm Việt Qua ở trong lòng hét một tiếng ‘a!’

Hệ thống: “Làm sao vậy? Đau quá phải không? Xong rồi, ký chủ sắp bị đánh chết ô ô ô.”’

“Thiếu chút nữa cương rồi.”

“Ngài************tôi thật sự là ***ngài******”

Hệ thống không hài lòng lưu lại một chuỗi mã, sau đó phẩn nộ vào phòng tối, trong đầu trở nên yên tĩnh Thẩm Việt Qua diễn càng hăng hơn.

Trong tù tối tăm, thiếu niên bị trói thân thể yếu đuối, một roi này nếu đánh vào nam nhân khác chỉ khiến họ không đau không ngứa nhưng lại làm cho nước mắt cậu trào ra, cánh môi thiếu niên cắt chặt kìm nén không phát ra âm thanh, chỉ trợn mắt trừng người hành hình.

Tần Kế Khai cẩn thận quan sát hai mắt cậu, phát hiện trong đôi mắt ấy ngoại trừ phẩn nộ ra không có một tia xấu hổ nào cả, liền biết thiếu niên phong quan tuyết nguyệt này còn rất ngây thơ, trong lòng hắn tăng thêm vài phần âm ưu, ai mà không muốn bản thân mình là người lưu lại màu sắc trên tờ giấy trắng ấy chứ?

Tần Kế Khai xoa xoa cổ tay, nhắm ngay đầu nhũ phải run rẫy dựng thẳng kia đánh thêm mấy roi, núʍ ѵú bị quất đến sưng đỏ thẳng đứng nhô lên trên lông ngực trắng bệch, đầṳ ѵú bị đánh rướm máu, vị quân sư trẻ cắn chặt môi dưới, nước mắt không ngừng chảy xuống, sống lưng vốn thẳng tấp khẽ cong, theo bản năng muốn lui về phía sau nhưng cậu bị trói chặt vào cọc gỗ thế nào cũng không giấu được nhũ tiêm bị đánh đến đáng thương.

Quân sự phong quang tế nguyệt chưa từng chịu phải hình phạt như thế này trong lòng cầu tràn đầy khó hiểu, vừa đau vừa ngứa, núʍ ѵú bị roi ngựa thô ráp đánh một cái, đau đớn cùng nóng bỏng tập trung tại điểm sưng đỏ kia, thiếu niên không cầu xin tha thứ, chỉ nhắm chặt mắt cắn chặt răng chịu đựng, cho đến khi một thứ ướŧ áŧ phủ lên nơi đỏ ửng kia, cậu khó hiểu mở hai mắt, trong con ngươi còn đọng nước mắt, đến khi nhìn rõ cảnh tượng ngay trước mắt, sắc mặt cậu liền trở nên cực kỳ khó coi, khó có thể không tuân theo quy cũ quân tử thủ lễ mà thô tục mắng:

“Tránh ra! Cút đi! Không biết xấu hổ!”

Từ lúc Tần Kế Khai nhìn thấy đầu nhũ sưng đỏ chảy máu đã thu roi, sau đó nam nhân giống như mê muội đi về phía trước vài bước, nhìn chằm chằm nhũ tiêm run rẫy kia rốt cuộc không nhịn được há miệng ngậm nó vào, đầu lưỡi hắn linh hoạt xoay vòng liếʍ liếʍ ngực phấn nộn kia, thỉnh thoảng còn chống vào núm vụ bị quất đến rướm máu, mạnh mẽ mυ"ŧ, phát ra tiếng chụt chụt, giống như muốn từ đó mυ"ŧ ra sữa.

Cho dù Thẩm Việt Qua có vô tư đến mấy cũng hiểu được tâm tư của nam nhân trước mắt này là gì, cậu vặn vẹo muốn trốn, lại bị miệng nam nhân cứng rắn hút lấy đầu nhũ, nam nhân thậm chỉ còn dùng răng cắn dai dai núʍ ѵú kéo nó ra ngoài, lúc thiếu niên đau đến rơi lệ lại thả lỏng răng môi, liếʍ liếʍ dấu răng của mình, say mê ngậm mυ"ŧ vυ" cậu.

Thẩm Việt Qua từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục lễ nghi truyền thống, làm sao có thể tiếp nhận loại thủ đoạn hạ lưu này, cậu tận lực xem nhẹ cảm giác kỳ quái trước ngực mình, cố gắng nặn ra một nụ cười lạnh:

“Thủ đoạn bức cung của quân Tần đã dơ bẩn hạ tiện như vậy sao?! Đường đường là một Tướng quân nếu mỗi lần bức cung đều làm việc như vậy, xem ra quân Tần các ngươi…mỗi người đều giống nam kỹ trong thanh lâu! Hoang da^ʍ đến cực điểm!”

Tần Kế Khai sắc mặt tối sầm lại, tức giận cười ngược lại: “Nam kỹ? Được, ta sẽ cho ngươi xem, ta đường đường là Chủ tướng quân Tần làm thế nào để lấy lòng ngươi.”

Tần Kế Khai một lần nữa cầm roi, cố ý dùng roi đánh vào vυ" trái còn nguyện vẹn của Thẩm Việt Qua, đánh đến khi ngực trái cũng sưng to như bên phải, lần này hắn không còn chỉ quất vào nhủ tiêm mà cả cơ ngực trắng nõn cũng không thể thoát khỏi. Đầṳ ѵú sung huyết đỏ bừng khảm trên vùng ngực cũng đã sưng lên, khắp nơi còn dày đặt vết roi đan xen, nhìn từ xa còn tưởng rằng thiếu nữ trần trụi.

Thẩm Việt Qua chỉ cảm thấy trước ngực đau nhói, da thịt rách lại đáng xấu hổ cảm thấy ngứa ngáy, cậu bị đánh đến rụt vai về phía sau, nước mắt chảy không ngừng, tiếng nức nở không kìm nén được phát ra từ cánh môi đang cắn chặt, bởi vì xấu hổ và tức giận cả khuôn mặt đều nhỏ nhắn đỏ bừng.