Quyển 1 - Chương 22: Phong Khởi Tây Châu

Công chúa gật đầu: “Đúng vậy, ta sinh hoạt với người Nhu Nhiên đã nhiều năm, bọn họ không thích dò xét lòng người, thủ đoạn phần lớn đều thô thiển, bọn họ thích dùng vũ lực để hành sự hơn. Hơn nữa, Nhu Nhiên đã suy yếu từ lâu rồi, bọn chúng chẳng thèm làm mấy việc như thu mua hay cài nội gián vào đô hộ phủ đâu.”

Lục Duy: "Cho nên, việc ám sát là do người Nhu Nhiên thực hiện, còn việc đầu độc là do một nhóm người khác thực hiện. Giữa hai nhóm người đó có mối liên hệ nào đó, có thể bọn họ sẽ hợp tác hoặc lợi dụng lẫn nhau."

Công chúa: “Vậy vừa rồi kẻ bắt cóc ta là nhóm người thứ ba.”

Lục Duy: “Ám sát và đầu độc là muốn mạng của người. Kẻ muốn bắt cóc thì muốn người.”

Ba nhóm người, có nguồn gốc khác nhau và cách hành sự cũng khác nhau.

Nhưng một trong những mục tiêu chung của họ là công chúa.

Ngay cả Lục Duy cũng cảm thấy có chút khó khăn.

Trong trường hợp này, liệu công chúa có thể trở về kinh thành an toàn không?

Công chúa thấy hắn im lặng, nói đùa: “Lục Thiếu Thanh có hối hận khi nhận việc này không?”

Lục Duy: “Điện hạ có chỉ, thần đương nhiên phải tuân theo. Lục Duy nhất định sẽ dùng hết sức để bảo vệ công chúa.”

Vừa kể lại tình hình, hắn đứng dậy bước tới chỗ hai người đã chết ở phía trước rồi bắt đầu lục soát đồ đạc của họ.

Sau một hồi tìm kiếm, hắn tìm thấy trên người đàn ông một miếng bánh vàng nặng trĩu.

"Người phụ nữ đó cũng có thứ này."

Công chúa khoe miếng bánh vàng trong lòng bàn tay, giống hệt thứ hắn đang cầm.

Miếng bánh vàng có kích thước chưa đến nửa bàn tay, cầm trên tay lạnh ngắt, nhỏ nhắn tinh xảo, khi đưa gần ngọn lửa, dường như có ánh sáng vàng, nhưng kết cấu và trọng lượng không giống vàng. .

Nó không phải là một loại tiền tệ phổ biến, cũng không phải là một phụ kiện, bởi vì nó không có lỗ trên đó, mà nó trông giống như một tấm lệnh bài hay tín vật gì đó hơn.

"Đồng thau?"

"Không tệ."

Ngày nay triều đình cấm tư nhân đúc đồng thau, nếu có muốn đúc cũng phải được phép của triều đình.

Trên chiếc bánh vàng còn có một chữ triện nhỏ"Chân".

Cả hai chiếc bánh vàng đều có chữ này.

Xem ra nó có liên quan đến Sổ Trân hội và Sổ Trân yến hội.

Nói cách khác, chiếc bánh vàng này có thể là biểu tượng của Sổ Trân hội?

Lục Duy cẩn thận suy nghĩ, nhưng công chúa lại đang nhìn hắn.

Ánh sáng lung linh của ngọn lửa phác thảo đường nét của người đàn ông.

Người đàn ông này rất tuấn tú.

Cho dù ở trong hang động nhỏ và tối tăm như vậy, hắn vẫn khác xa với thế giới trần tục, tao nhã như tiên nhân, lại càng không hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Công chúa đã gặp vô số người, nhưng có rất ít người xuất sắc như hắn.

Nếu công chúa gặp Lục Duy mười năm trước, có lẽ nàng sẽ phản đối hòa thân để lấy hắn ta.

Nhưng bây giờ, nàng muốn nhìn qua khuôn mặt này, nhìn thấu tâm can của đối phương.

“Ngươi đã bao giờ nghe nói đến Sổ Trân hội chưa?” nàng hỏi Lục Duy.

"Không, nhưng ta thấy chất lượng của chiếc bánh vàng này rất mới. Đồng tahu này do quan phủ quản lý, nếu như có tư nhân nào đúc thì cũng không thể tùy ý sử dụng được. Điều này cho thấy Sổ Trân hội có thể mới xuất hiện gần đây.”

Một tổ chức không rõ nguồn gốc dám bắt cóc công chúa.

d“Bây giờ chúng ta đã vào đây rồi, tại sao không đi xa hơn và xem khu chợ quỷ mà người phụ nữ vừa nói là nơi nào.”

Công chúa nói xong liền đi về phía trước hành lang.

Lục Duy biết nàng không hề yếu đuối như bề ngoài, nhưng hắn không ngờ nàng lại dũng cảm đến mức dám một mình đến chợ quỷ, nghe vậy hắn đưa tay nắm lấy cổ tay Chương Ngọc Uyển.

"Điện hạ tại sao phải mạo hiểm như vậy? Sao không đợi đám người Lý Văn Tước đến rồi mới đi!"

Công chúa quay lại nhìn hắn.

"Lục Duy, ngươi là lo lắng cho ta, hay là muốn nhân cơ hội này làm chuyện tầm phào?"

Đối phương nghe được lời này cũng không có ý định buông ra.

"Điện hạ hiện tại đang gặp rất nhiều khó khăn, xung quanh lại có nhiều kẻ thù ẩn nấp. Thần có thể hiểu được sự lo lắng của người. Tuy nhiên, thần không có ý định làm hại người, thần chỉ hy vọng người có thể đến kinh đô an toàn mà thôi.”

Công chúa nhẹ nhàng vặn cổ tay, luồn ra khỏi tay của Lục Duy như một con cá chạch, sau đó lại nắm lấy cổ tay ấm áp và mềm mại của hắn.

“Đợi Lý Văn Tước dẫn người của hắn tới, quả thực số lượng có đông hơn, nhưng cũng sẽ đánh rắn động cỏ, cho đến khi tìm thấy ta thì bọn họ sẽ không bỏ cuộc, nếu đã như vậy chẳng bằng ta chủ động đi ra. Hai thị nữ của ta cố ý đánh lạc hướng, chắc lát nữa họ cũng sẽ đến đây thôi, bây giờ Lục Thiếu Khanh đã đến, hai người chúng ta đi xem trước một chút, có Lục Lang ở bên cạnh ta sẽ không phải cô đơn trên đường đi."

Nàng cố ý trêu chọ muốn xem phản ứng của Lục Duy.

Nhưng Lục Duy lại thực sự mỉm cười.

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng trước đó.

Lục Duy hầu hết thời gian thường im lặng không đáp Lưu Phúc, vì hắn không muốn giao tiếp quá sâu với Lưu Phucs và cũng để giữ cho đôi tai của mình sạch sẽ.

Lúc Lý Văn Tước xuất hiện, Lục Duy đã cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình nhiều nhất có thể.

Hắn sẽ thể hiện một bộ mặt khác khi gặp những người khác nhau.

Điều đáng sợ nhất là mọi khía cạnh của hắn đều tự nhiên và vô cùng hài hòa.

Người đàn ông này tướng mạo như thần, nhưng lại vô cùng tàn nhẫn, vừa rồi người muốn đánh lén đã bị hắn một đòn gϊếŧ chết.

"Nếu điện hạ đã kiên trì, thần cung kính không bằng tuân lệnh, nhưng xin điện hạ hãy cho thần cảm giác tin tưởng. Dù sao phía trước có rất nhiều nguy hiểm."

"Đương nhiên."

Hành lang tuy quanh co và hẹp nhưng cũng có những dòng suối lặng im.

Sau khi đi dọc theo dòng nước khoảng một khắc, tầm nhìn dần dần rộng mở hơn.

Trước mặt hai người có những cành cây gỗ nghiêng, phía trước cũng có ánh sáng mờ nhạt.

Từng cụm nối tiếp cụm, ánh nến lung linh tụ lại như pháo hoa trên thế gian.

Nhưng đây là dưới lòng đất.

Lục Duy và công chúa nhìn nhau.

Cả hai đều không thể nhìn rõ biểu cảm của nhau, nhưng lại ăn ý một cách khó hiểu.

Lục Duy dập tắt thanh lửa trong tay rồi cùng công chúa bước vào thế giới vô định phía trước.



Địa thế dần dần thấp xuống.

Ánh sáng, xa và gần.

Từ bóng tối đến ánh sáng, sau đó là sự huy hoàng xán lạn.

Đông đúc và nhộn nhịp.

Nhưng điều kỳ lạ nhất là nó lại im lặng.

Có rất nhiều người, nhưng không có một âm thanh nào được phát ra.