Chương 6 ảo tưởng

#10

Mưa to.

Thành phố ven biển phía nam luôn đón mưa không ngừng nghỉ vào mùa thu, khiến không khí cũng vì vậy mà trở nên đặc biệt ẩm ướt, gió thổi cũng mang hơi nước mát lạnh.

Tiếng mưa rơi tí tách khiến các tế bào giác quan được phóng đại lên gấp mấy lần, trong không khí ngoại trừ hơi nước ẩm ướt còn thoang thoảng mùi thực vật, đó là một loại mùi của sự sinh trưởng và mục nát.

Cũng như..

Cậu nhìn chằm chằm vào màn mưa mỏng bên ngoài mái hiên, khóe mắt vô thức liếc nhìn sang bên cạnh, rơi vào sườn mặt trắng nõn của La Trác Vi.

Cô ấy cũng giống như cậu đang nhìn chằm chằm màn mưa tầm tã, hàng lông mi dài và dày như cánh lông vũ chớp nhẹ, theo động tác rũ mắt của cô ấy mà hơi rung rinh.

...Và, tôi có thể cảm nhận được một “hương vị” nào đó hòa chung với bên trong không khí, không thể diễn tả bằng lời, nhưng lại cảm nhận rất rõ ràng.

Nhạy cảm phát hiện ra bầu không khí có chút kỳ lạ này, cậu mím môi phản xạ có điều kiện muốn nói điều gì đó, chẳng biết tại sao, chính cậu cũng cảm, nếu như lúc này mình mở miệng nói gì đó, sẽ có thứ gì đó được buông lỏng mà không khống chế được.

Nhưng kết quả không nói gì với nhau, lại có một loại cảm giác kỳ diệu đang lặng lẽ sinh sôi, rõ ràng ngoài trời mưa rất to, ẩm ướt, nhưng trong đầu cậu bây giờ lại tràn ngập hình ảnh diệu kỳ giữa hai người.

Cậu bỗng sinh ra vài phần xấu hổ không nói lên lời.

Sự bối rối trong lòng như thể gϊếŧ chết một con nai, khiến cậu vô thức quay mặt sang bên, quyết định nói chuyện với La Trác Vi để phá vỡ bầu không khí khó hiểu này.

Lại không nghĩ tới bất ngờ bốn mắt nhìn nhau.

La Trác Vi đại khái là bị nước mưa bắn làm ướt khuôn mặt, có mấy sợi tóc đen ướt sũng dán trên trán cùng bên mặt cô, nhưng điều này cũng không làm giảm đi vẻ đẹp của cô ấy, trái lại còn tăng thêm vài phần yếu ớt quyến rũ đến khó hiểu.

Nhất là hai mắt của cô ấy khi đối diện với cậu, ánh mắt trong suốt của cô ánh lên sự mờ mịt của làn mưa, mà loại mông lung mờ mịt này khiến cho đôi mắt của cô ấy thêm phần sinh động đến mức dường như có dòng nước đang chảy trong đó.

Cảm giác được sự bất thường nảy sinh trong vòng chưa đầy 3 giây, và cậu chợt nhận ra bản chất thật sự của nó một cách muộn màng.

Là sự mập mờ.

Sự mập mờ đang lớn dần lên.

#11

La Trác Vi không nghĩ tới cô cùng Thần Hàng sẽ ở một mình trong tình huống này.

Sau khi cô và Thần Hàng đem những tài liệu mà chủ nhiệm lớp nhờ đưa đến toàn nhà giáo dục, bầu trời vốn chỉ âm u đã chuyển sang đen kịt, mang theo từng trận tiếng sấm, chẳng mấy chốc trời bắt đầu mưa to.

Cô và Thần Hàng đều không mang ô, mà Nam Trung rất rộng, tòa nhà giáo dục và tòa nhà dạy học của lớp 11 và lớp 3 cách nhau có chút xa. Hơn nữa tiết thể dục tiếp theo đã đổi thành tự học, vì thế hai người đều quyết định ở chỗ này chờ mưa nhỏ một chút mới đi.

Cầu thang tránh mưa nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, khoảng cách giữa hai người cũng ở giữa xa lạ và quen thuộc, nhiều hơn thì gần quá mà tách ra thì xa cách.

Khoảng cách tầm một cánh tay giống như một ranh giới vô hình, nhưng trong tiếng mưa rơi và bầu không khí yên tĩnh không nói gì, giới hạn này có vẻ hết sức yếu ớt.

Giấc mộng giờ nghỉ ngơi giữa giờ học ngày hôm qua đã nhanh chóng nắm bắt được phần yếu ớt trong lòng cô lúc này mà xuất hiện tràn trong đầu cô.

Chủ nhân của nụ hôn nóng bỏng trong giấc mơ đang ở bên cạnh.

Nhiệt độ ẩm thấp, thiếu oxy, sương mù.

Ảo tưởng mơ hồ mà lại chân thật kia như củi khô gặp lửa cháy bừng trong lòng cô, ngọn lửa của tuổi thanh xuân đầy mơ mộng.

Tệ thật.

La Trác Vi cố gắng đè nén mong muốn được nhìn về phía Thần Hàng, cố gắng nhìn chằm chằm màn mưa to trước mắt.

Nhưng nỗi lòng thời kỳ trưởng thành lại rất giỏi phản bội suy nghĩ của chính mình, càng kiềm chế lại càng phản kháng, loại du͙© vọиɠ thầm kín đó như móng vuốt ngứa ngáy khó chiu, thoáng cái cào ở trong lòng.

Ngứa ngáy từng đợt như làn nước mưa này.

Một cái liếc mắt.

Chỉ cần một cái liếc mắt.

Khóe mắt lặng lẽ chú ý tới Thần Hàng dường như cậu cũng chỉ đang ngẩn người nhìn chằm chằm làn mưa, La Trác Vi cuối cùng cũng bại trước sự giật dây kỳ lạ trong đáy lòng cô.

Sẽ không bị phát hiện. Cô cẩn thận suy nghĩ đến mức tự lừa dối mình bằng cách nhắm mắt lại, hơi xoay mặt đi, lúc mở mắt ra lần nữa, cô lại đối diện với ánh mắt của cậu.

“!”

Cảm giác mát lạnh do trận mưa lớn mang lại lập tức bốc hơi trong nháy mắt, khí nóng bừng không thể không khống chế xông thẳng vào mặt La Trác Vi.

Xong rồi.

Trong đầu co vang lên từng hồi chuông cảnh báo, nhắc nhở chính mình nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác, kết thúc kiểu giao tiếp ánh mắt trực diện này nếu không cô sẽ bị lộ ra hết suy nghĩ của mình. Nhưng bản năng cơ thể lại lựa chọn không trốn tránh.

Trên mặt La Trác Vi vẫn duy trì sự bình tĩnh vô cảm, nhưng chỉ có cô mới cảm nhận được, lòng bàn tay phải đã bị tê cứng do ngón tay nắm chặt trong vô thức.

Trước đây cô chưa bao giờ biết: Thị giác là thứ có cảm giác chân thật đến thế sao?

Nếu không phải như thế, vậy thì tại sao cô lại cảm nhận được rõ ràng như vậy, ánh mắt Thần Hàng có chút luống cuống dừng ở trên mặt cô, sau đó chậm rãi nhìn xuống, dừng ở trên bả vai hơi run của cô.

Vậy là vòng luẩn quẩn và bế tắc này đã bị phá vỡ.