Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phương Trình

Chương 27: Cô đã phá vỡ tất cả

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Chu Nhất ở nhà của Giang Nham ba ngày thì chủ động gọi điện thoại cho cho Dư Lương nói muốn chuyển ra ngoài. Kết quả đầu dây bên Dư Lương truyền tới tin tức không tốt: Gã bị người hùn vốn chung lừa, dẫn đến mắc kẹt tiền vốn. Qua điện thoại, Chu Nhất đề nghị Dư Lương bán văn phòng giới thiệu đi để quay vòng vốn. Đầu dây bên kia, Dư Lương im lặng.

Chu Nhất lo cho Dư Lương, trong đầu anh có một ý nghĩ, nhưng anh chưa đả động tới nó.

Lại ba ngày nữa trôi qua. Lúc Giang Nham về nhà liền đưa cho Chu Nhất một tờ báo. Trên báo bất ngờ in "Thương nhân vô lương hùn vốn phi pháp". Chu Nhất cầm tờ báo xem hồi lâu rồi bỗng nói với Giang Nham "Cảm ơn", sau đó trở về căn phòng tạm trú của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc.

"Anh muốn đi đâu? Bây giờ ai trong chúng ta cũng không giúp được Dư Lương đâu. Anh càng phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng khiến Du Lương lo lắng cho anh nữa, được không?"

Chu Nhất ngồi yên lặng trên giường một lát, rồi mở miệng hỏi: "Có phải cậu ấy đã bị bắt?"

Giang Nham im lặng.

Cô ta nhẹ nhàng kéo tay anh: "Em đã hỏi thăm, hiện giờ không nắm chắc việc đưa anh ấy ra ngoài ."

"Tôi có cách. Phiền cô đưa tôi đến tầng dưới của Vu Mễ Nhân Gia được chứ?" Chu Nhất không thu dọn vali hành lý nữa, anh chống gậy đi ra ngoài cửa.

Vu Mễ Nhân Gia là một công ty có chuỗi nhà hàng ăn uống rất lớn.

Giang Nham vẫn không yên tâm để Chu Nhất đi vào một mình, nhưng anh kiên trì một mình gặp người kia sẽ tốt hơn.

Từ xa, Vu Kiếm Phi đang nói chuyện với cấp dưới thì trông thấy Chu Nhất chật vật đi về phía bên này.

"Ô, đây chẳng phải đại tài tử sao! Khách hiếm khi đến đây mà!"

Vu Kiến Phi là điển hình của tiểu nhân đắc ý, hắn nắm chắc cơ hội có thể làm chuyện tổn hại thì làm, nói lời không nên, khiến người ta muốn tách miệng hắn ra sau đó khâu lại.

Chu Nhất mặc kệ hắn, chỉ lo đi về phía phòng làm việc của người kia.

"Sao thế, muốn gặp bố, muốn nhận tổ quy tông hả? Đứng lại! Gọi một tiếng "Anh trai" nghe coi!"

Chu Nhất lo việc đi lại của bản thân, một lực đẩy từ sau lưng khiến anh nhào về trước. "Oạch", cả người anh ngã xuống sàn, nghiêng mình muốn đứng dậy.

Cửa được mở ra.

"Kiếm Phi, chuyện gì thế?"

Kẻ còn muốn bỏ đá xuống giếng nữa bèn thu tay lại.

"Bố." Vu Kiếm Phi bớt đểu cáng luôn, trong một giây, hình tượng được chuyển đổi từ tên đàn ông cay nghiệt sang con trai hiếu thảo.

Chu Nhất ngồi trên sàn ngẩng đầu nhìn người tới, tuổi tác không lấy đi đường nét phong độ tuổi trẻ của ông ta, chỉ là ngũ quan không khiếm khuyết kia pha trộn một sự trải đời lọc lõi.

"Tôi tới tìm ông." Chu Nhất chống tay lên sàn muốn đứng lên nhưng không đứng nổi.

Vu Kiếm Phi vội vàng giả vờ đi đến đỡ anh.

"Em trai, em không sao chứ."

Các nhân viên dường như không ngờ tới ngài chủ tịch có một người con trai tàn tật, họ đứng cả lại ở đó ngẩn ra nhìn Chu Nhất bước vào phòng làm việc của chủ tịch.

Trong phòng làm việc.

"Mấy năm nay con có khỏe không?"

"Vẫn ổn."

"Con muốn về nhà không?"

Vu Kiếm Phi cực kỳ căng thẳng nhìn Chu Nhất trả lời.

"Tôi nghĩ ông giúp được Dư Lương."

"Dư Lương là ai?"

Chu Nhất vốn luôn cúi đầu ngồi trên sô pha, sau khi nghe thấy câu này thì ngẩng đầu nhìn về phía người kia. Ông ta có thể cây ngay không sợ chết đứng mà nói chưa từng nghe về Dư Lương.

Anh cảm thấy suy nghĩ không về nhà của mình là đúng. Xiết chặt gậy chống trong tay rồi nới lỏng.

"Dư Lương đã làm nhiều năm cho ông như vậy, ông không nên bỏ mặc cậu ấy!" Anh đang kể lại một sự thật mà ông ta đã rõ từ lâu.

Vu Thâm có vẻ cũng bối rối, không bóc trần sự thật.

"Bố chỉ có một yêu cầu!"

"Con không làm được." Chu Nhất nhìn Vu Thâm, đáp.

Vu Kiếm Phì "hừ" một tiếng, nhìn anh: "Thế cậu tới làm gì?"

Vu Thâm im lặng, chỉ nhìn đứa con trai tàn tật này, áy náy và hối hận đồng loạt dâng lên trong lòng.

"Bố, xin bố hãy giúp Dư Lương, cậu ấy là người bạn duy nhất của con." Hai tay Chu Nhất ấn gậy chống, đứng dậy nhìn Vu Thâm một lúc sau đó đi về phía cửa ra.

Vu Thâm và Vu Kiếm Phi không thể tin nổi, dõi mắt theo Chu Nhất cứ vậy mà ném lại một câu rồi rời đi.

Vu Thâm nhìn về phía người con trai khác, vô cùng kích động :"Vừa nãy nó gọi ta là gì?"

Vu Kiếm Phi không trả lời, thầm mắng "thằng què thối tha".

Khi Dư Lương ra ngoài, Giang Nham và Chu Nhất ngồi trong xe đợi gã. Giang Nham cảm nhận sâu sắc người Chu Nhất đi gặp rất có thế lực, cô ta cực kỳ tò mò với cái bóng sau lưng anh nhưng không dám hỏi.

Trên chiếc xe đang chạy, nom Giang Nham có lời muốn nói lại thôi, Chu Nhất lên tiếng:

"Tôi là con riêng."

Tiếp đó, Giang Nham không nhìn Chu Nhất từ trong gương chiếu hậu nữa. Tất cả mọi chuyện có thể tự tưởng tượng, tô cành thêm lá, chân tướng trần trụi.

Dư Lương được thả ra khỏi phòng giam, dáng vẻ hốc hác. Vừa lên xe liền ôm lấy Chu Nhất, nước mắt mịt mờ. Chu Nhất vỗ vai gã:

"Đều đã qua rồi!"

Dư Lương gật đầu thật mạnh.

Cụ thể chuyện lần này thế nào, Dư Lương không nói, Chu Nhất không hỏi, Giang Nham càng ngậm miệng không lên tiếng.

Bên kia, Phương Trình Vũ không đợi được Hoàng Quân trước cửa nhà, nhưng lại đợi được một cái tát của mẹ anh ta.

Thực tế, sau khi gác điện thoại, Hoàng Quân vẫn ở trong bệnh viện. Vốn chuyện kết hôn này chỉ là Hoàng Quân tự ý chủ trương, "tiền trảm hậu tấu". Nếu không xảy ra việc kia, Hoàng Quân còn sẵn sàng sinh con xong mới cho mẹ anh ta biết.

Lại nói về con người Hoàng Quân này.

Lúc Hoàng Quân hai mươi tuổi, bị một mụ gà mái mổ hỏng "tấm thân trong trắng". Sau đó, do bề ngoài của anh ta không tệ, được mụ gà mái khuyến khích đã làm một chú "vịt nhỏ". Thể loại chuyên ngành tiền tới cấp tốc, hơn nữa bản thân anh ta còn rất hưởng thụ, song thời gian trôi qua, anh ta mệt mỏi với cuộc sống như vậy. "Làm, làm, làm", làm không ra nổi một bông hoa. Tuổi trẻ chắc chắn còn có lối ra, nhưng, để trói chặt chú vịt nhỏ, mụ mái già ép buộc, đem con gái mình đính hôn với Hoàng Quân.

Chuyện kết hôn của Hoàng Quân chỉ có đi lấy giấy chứng nhận cho đúng thủ tục, không có nhiều người thực sự biết. Kết hôn nhiều năm, con gái của mụ mái già là dân buôn bán thô tục nên Hoàng Quân không thích. Anh ta thích kiểu con gái có văn hóa, dù hơi xấu cũng không sao. Về sau qua lại với không ít phụ nữ, chẳng qua là làm công, học đại học, thậm chí chưa qua nổi cấp ba. Nói cách khác, Hoàng Quân từng kết hôn một lần, cho nên anh ta với Phương Trình Vũ là kết hôn lần hai. Nhưng anh ta thật sự rất thích Phương Trình Vũ, đặc biệt cô còn rất dễ lừa.

Cả nhà Phương Trình Vũ cứ thế mù mờ bị lừa gạt. Thật ra mẹ Hoàng cũng không biết con trai mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại muốn hết hôn. Nếu không phải có người gọi điện thoại cho bà, bà cũng không biết đám con cháu mình sắp chết sớm. Mẹ Hoàng oán hận nghĩ: Tất cả đều do người phụ nữ kia hại. Bà ta tìm đến nhà Phương Trình Vũ bừng bừng lửa giận với cô, chửi như tát nước, tay cũng chẳng nhàn rỗi, mặt của Phương Trình Vũ bị tát đến nỗi có khuôn có dạng vô cùng, hai bàn tay giáng lên má trái má phải vừa vặn thành hình một đôi cánh nhỏ.

Trình Phương và Phương Thạch Trụ về nhà thì bắt gặp bộ dạng bị cướp sạch của con gái mình, còn chưa kịp vui mừng thì Trình Phương lại muốn đi báo cảnh sát. Phương Trình Vũ vội ngăn bà. Hỏi đến cùng xảy ra chuyện gì, cô lại không dám nói thật. Hai người già hỏi Hoàng Quân đâu? Thì con gái ở đó hé miệng cười ngốc nghếch. Hai ông bà già lo lắng nghĩ sẽ không phải con gái bị đánh đến ngớ ngẩn rồi chứ? Tại sao bị đánh cũng không đánh trả.

Phương Trình Vũ sẽ không đánh lại. Lúc ở trong tù, đội trưởng "công bằng" đem nhiệm vụ sản xuất giao cho vài người, Phương Trình Vũ mãi mãi là kẻ làm nhiều nhất. Ban đầu cô luôn không thể hoàn thành, người khác đã ngủ rồi, cô vẫn còn đang làm. Làm liền một mạch mà không hết. Cô tức tối đi ngủ, kết quả chính là nhiệm vụ ngày hôm sau càng nhiều hơn. Về sau trừng phạt cho việc làm không xong là không thể ăn cơm. Có người tốt bụng khuyên cô, đừng có chưa ra ngoài thì đã đem mình "chỉnh chết" trước.

Phương Trình Vũ hận bản thân không có đãi ngộ của kẻ khác, nhưng ngày qua ngày sự căm hận ấy bị mài phẳng đều đặn, không muốn thay thế nữa. Cô ghen tị giấc ngủ ngon của kẻ khác, cho đến khi không cam tâm hóa thành động lực, cô thay đổi tới nỗi có thể chấp nhận kiểu sống này. Phương Trình Vũ biến thành một con rối da người không cảm xúc, di chuyển trong nhà tù và chẳng biết đánh trả. Đánh trả có gì hay chứ, tôi đánh không lại anh, tôi chọn bị đánh được rồi.

Cô không biết bản thân đã bị Hoàng Quân lừa gạt, chỉ cảm thấy vết nứt giữa mình và anh ta đã tới mức không vượt qua nổi. Cô không nhẫn tâm mở miệng vứt bỏ anh ta, bấy giờ hai cái tát của mẹ Hoàng giống một chương cuối li biệt, đóng dấu vào tương lai, từ giờ xem như thật sự chia tay. Cái cớ khiến con người ta an tâm này, cuối cùng cho Phương Trình Vũ một nét cười khuây khỏa trong nhiều ngày nay.

Người nhà Hoàng Quân gọi điện thoại mắng liên tục mấy hôm, Trình Phương và Phương Thạch Trụ xin lỗi rối rít.

Phương Trình Vũ cứ như vậy, lại trở thành người phụ nữ ly hôn và thất nghiệp.

Chu Nhất đề nghị chuyển tới nhà Dư Lương ở, Giang Nham làm mọi cách để giữ anh, đáng tiếc không giữ nổi. Có điều cô ta không từ bỏ việc theo đuổi.

Cửa hàng của Dư Lương bị người ta thu dọn sạch sẽ, chỉ sót lại văn phòng giới thiệu người giúp việc Thiên Xảo mà Phương Trình Vũ tới xin vào làm ban đầu. Dư Lương không muốn ngây ngốc ở trong nhà cùng với cái hũ nút Chu Nhất này, cho nên hàng ngày, phần lớn thời gian gã đều nằm ngủ ở văn phòng giới thiệu, rảnh rỗi thì trêu ghẹo cô gái nhỏ.

Phương Trình Vũ vẫn luôn muốn đi tìm Dư Lương hỏi thăm về tình hình của Chu Nhất, nhưng mỗi lần cô tới văn phòng giới thiệu thì bị ma lực nào đó tự động bắn trở về.

Hôm nay, Phương Trình Vũ mua trứng gà trong siêu thị đi ra thì vô thức tới trước cửa văn phòng giới thiệu. Cô cầm trứng gà, lại muốn quay về.

"Tiểu Phương, ôi chao, đây không phải Tiểu Phương sao!" Giọng nói mừng rỡ của Dư Lương giữ cô lại.

"Ông chủ!" Cô quay đầu nhìn Dư Lương thì phát hiện gã gầy đi.

"Mua gì đấy? Cô và ông xã về nhà mẹ đẻ à?" Dư Lương vươn tay vạch cái túi của cô.

"Trứng gà!" Có gì đẹp đâu.

"Mặt càng ngày càng hồng hào rồi. Cuộc sống hôn nhân "tưới nhuần" nhỉ! Hê hê!"

Bị đánh sưng còn chưa tan hết đấy! Phương Trình Vũ bị Dư Lương thân thiết kéo sang một bên: "Đại Bính! Đi rót trà tới đây!"

(Đại Bính: bánh to)

Cô gái nhỏ lần trước lật đật đi rót trà.

Phương Trình Vũ không muốn trả lời câu hỏi của Dư Lương. Mỗi người đều không thể không nói dối để đáp lại nụ cười nhăn nhở của gã.

"Ông xã cô làm gì thế?"

"Làm đổ bê tông ạ."

"Vậy à, khá đấy! Giờ cô làm gì?"

"Tôi... tôi không..."

"Tiểu Phương, cô không thành thực nhé!" Dư Lương đột nhiên nghiêm túc nói với cô.

Đại Bính bưng tách trà tới, hỏi cô: "Chị chưa tìm việc ạ?"

Phương Trình Vũ muốn hỏi thăm Chu Nhất ra sao.

"Tôi... cái đó... Chu Nhất... anh ấy..."

"Lão Chu hả? Ồ, nói tới lão Chu à... Cô cứ đến nhà tôi làm giúp việc đi! Lương tháng của cô từng này." Dư Lương giơ ra bốn ngón tay.

Cô nghĩ một tẹo, tiền lương rất cao, trong nhà đang không có thu nhập cho nên phải nhận thôi.

"Được ạ!"

Cuối cùng Phương Trình Vũ thất bại ra khỏi văn phòng giới thiệu. Đến cuối cùng cô vẫn chưa biết Chu Nhất thế nào rồi.

Cô nó cho bố mẹ biết chuyện công việc.

Trình Phương cảm thấy ông chủ kia không tốt lành, lần trước xuất hiện thì khiến chuyện hôn sự tốt đẹp hỏng bét luôn.

Trái lại, Phương Thạch Trụ cho rằng ông chủ kia không tệ, rất rộng lượng. Đầu óc người già không biết ra làm sao mà cứ nghĩ theo phương diện ấy.

"Tiểu Vũ! Có phải ông chủ ấy có gì đó với con không?"

Lần này, Phương Trình Vũ phản ứng lại rất nhanh: "Tuyệt đối không phải ạ!" Sao có thể chứ.

"Ôi chao, sau khi tìm được công việc, cẩn thận tìm một người nữa nhé!"

Phương Thạch Trụ cực kỳ phiền muộn: Mình ngồi xe lăn, con gái lại vừa trải qua chuyện ly hôn, vợ làm thủ công không kiếm được bao nhiêu, bản thân không thể làm việc còn trở thành gánh nặng cho con cái. Ông càng thấm thía được mình có lỗi với con gái.
« Chương TrướcChương Tiếp »