Chương 44: Có phải cô tự ti không?

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Phương Trình Vũ đáp xe lửa rời nhà. Trình Phương đưa cho con gái ba ngàn tệ bảo cô đi mua trang phục tốt*, ba lần bốn lượt dặn cô phải hào phóng, nghe nói khách mời nữ lên TV chỉ cần phóng khoáng chút thì xấu nữa, béo nữa cũng được dắt đi. Phương Trình Vũ ngẩn ngơ gật đầu, đáp "vâng".

Trình Phương thầm lắc đầu, bộ dạng này làm sao có thể coi là phóng khoáng chứ.

Nhưng sau khi thực sự ra khỏi nhà, Phương Trình Vũ đem ba ngàn tệ gửi vào ngân hàng, còn mình cầm một ngàn đi tới tổ chương trình "Tình yêu đến rồi đυ.ng vào thôi." Lần đầu tiên trong đời Phương Trình Vũ ngồi xe lửa xa nhà thế này vậy mà lại là khi cô hai mươi tám tuổi. Xuống tàu, cô đi luôn tới nhà ga mua hai nắm cơm cho bữa tối.

Lúc này, cô cầm trên tay một chiếc thẻ buffet được gửi kèm theo vé tàu, chuẩn bị gọi xe tới khách sạn lớn - Lệ Kim để ăn trưa.

"Xin chào, tôi muốn hỏi khách sạn Lệ Kim cách đây xa không ạ?" Cô thò đầu vào cửa sổ xe ta xi đã kéo xuống, nhìn lái xe và hỏi.

Lái xe đeo kính râm dáng vẻ khoa trương, trên người còn mặt một cái áo phông bẩn, điều chỉnh ghế ngồi rất thấp. Phương Trình Vũ trông thấy anh ta giơ chân cao đến nỗi gác thẳng lên trước ghế lái, mặc một chiếc quần hip hop ống rộng cộng thêm một đôi giàuyvải màu đỏ choét.

Bấy giờ, vị lái xe này không bận tâm chỗ cửa sổ xe mọc ra một cái đầu, trước tiên hắn duỗi eo, mang theo giọng nói còn chưa tiêu tan hết cái ngáp: "Xa đấy, không ngồi xe tôi căn bản không thể đến nơi đâu." Phương Trình Vũ rụt đầu về, đứng cạnh chiếc xe nghĩ một lúc rồi tiếp tục kéo vali đi về phía trước.

Lái xe gỡ kính râm xuống, hắn đẩy ghế ngồi lên để chân cũng buông xuống dưới sàn, ngáp một cái nữa, híp mắt thành một đường nhìn về phía trước mặt. Phương Trình Vũ kéo chiếc vali in dòng chữ ngốc nghếch "Tôi yêu China", đội một cái mũ chóp xanh tỏ rõ vẻ quê mùa lại khiến người ta chú ý.

Lái xe đột nhiên dừng việc ngáp liên hồi, hắn vặn chìa khóa xe, nhấn ga chạy xe tiến lên trước. Lúc đi qua người Phương Trình Vũ, lái xe xoay cửa sổ xuống lớn giọng: "Cô nàng da đen, lên xe! Tôi không lấy tiền của cô đâu."

Phương Trình Vũ là một người rất chậm lụt, trước giờ liên quan đến phương diện tình cảm chính là một đứa trẻ ấu trĩ. Nhưng trong khoảnh khắc lái xe gọi cô là cô nàng da đen, trên khuôn mặt ngờ nghệch của cô lộ ra một tia vui sướиɠ. Vốn tưởng xa nhà thì phải một thân một mình sợ hãi lắm, cô đơn lắm, không ngờ vậy mà nơi đất khách quê người gặp được một người bạn hiếm hoi của mình---Khương Viễn. Phương Trình Vũ cởi ngay mũ xuống, lần nữa ngó đầu vào trong cửa sổ xe, dán mắt nhìn Khương Viễn một hồi. Cô cau mày hỏi: "Khương Viễn, sao anh biết là tôi thế?"

Khương Viễn đã tháo kính râm, bộ dạng không khác lắm so với trước kia, nhưng Phương Trình Vũ cảm thấy hắn đã chín chắn hơn, tuy đồ hắn mặc chẳng trưởng thành lắm. Khương Viễn cười hì hì với cô, hắn lấy tay vuốt mái tóc về phía sau, phủi phủi tay đáp: Cô đen thế kia, sao có thể nhận nhầm chứ. Có gì lên xe hẵng nói."

Phương Trình Vũ "Ừ" một tiếng, mở cửa ngồi vào ghế sau.

Khương Viễn lái xe chạy thẳng về phía trước. Phương Trình Vũ quan sát trong xe một lượt, chỉ thấy sau kính chiếu hậu treo một miếng thạch anh vô cùng bắt mắt. Cô tò mò mở miệng: "Thạch anh kia là thật à?"

Khương Viễn "chậc" một cái, giả vờ rất trịnh trọng trả lời: "Giả đấy. Tuyệt đối là giả đấy."

Phương Trình Vũ đáp:"Ờ", ánh mắt tiếp tục quét như máy quay. Trong xe lộn xộn, vỏ lon co ca uống xong và hộp cơm dùng một lần đều chất đống trong hộp táp lô của xe. Phương Trình Vũ cúi đầu ngửi, xe phanh gấp thế là cô đυ.ng vào cửa xe "Ai ui" một tiếng.

Khương Viễn cười ha ha như trúng giải độc đắc. Phương Trình Vũ xoa xoa cái trán, cả người ngồi ngay ngắn lại, cũng không tức giận. Qua một lúc, Khương Viễn cười xong, cuối cùng bắt đầu nghiêm túc nói chuyện: "Tôi mời cô ăn cơm."

Phương Trình Vũ lục túi, sau cùng lấy ra một tấm thẻ, nói: "Anh xem xem, tôi phải tới khách sạn Lệ Kim ăn buffet." Nói đoạn, cô nhoài người về phía ghế trước, đưa tấm thẻ huơ huơ vài cái trước mặt Khương Viễn.

"Khách sạn Lệ Kim đúng không, trưa này tôi sẽ đến đó ăn cùng cô." Giọng điệu cực kỳ hào sảng. Phương Trình Vũ nhìn vào gương chiếu hậu mỉm cười. Sau khi hài lòng, cô quay đầu hỏi: "Khương Viễn, anh về nhà thì chạy taxi à?" Khương Viễn gật đầu."Cô mau ngồi cẩn thận, đi ăn cơm nào." Khương Viễn đột nhiên tăng tốc lái như bay. Phương Trình Vũ bỗng bị đυ.ng về ghế sau. Cô đau quá xoa xoa lưng mình, hắn lại ha ha cười to.

Phương Trình Vũ rầu rĩ nghĩ: có gì buồn cười chứ, lưng vẫn đau cứng ngắc này.

Khách sạn Lệ Kim có quy mô không nhỏ. Phương Trình Vũ kéo vali mở cửa xe, Khương Viễn sớm đã xuống xe và đi thẳng vào trong rồi. Từ ngoài cửa, Phương Trình Vũ có thể nhìn thấy Khương Viễn nói gì đó với nhân viên quầy lễ tân, cô nhấc va li bước vào. Khương Viễn đi tới, đem vali đến bên cạnh xe mình, mở cửa xe ra quẳng vào trong.

"Sao anh lại lấy đồ của tôi?" Phương Trình Vũ đội chiếc mũ nhỏ màu xanh lên, trố mắt nhìn Khương Viễn. Hắn nhìn cô khinh khỉnh như nhìn một quả táo xanh, lôi cô đi đến thang máy.

Phương Trình Vũ muốn giãy dụa, nhưng sức lực của Khương Viễn còn lớn hơn cả gọng kìm. Cho nên cô giống quả táo xanh theo hắn vèo vèo lên tầng.

"Nói đi, cô đến đây làm gì? Tôi đoán xem nào, một cô giúp việc sẽ không phải là chân chạy vặt thay nhà văn tới đây nhỉ." Không biết từ lúc nào, Khương Viễn đã tháo chiếc mũ màu xanh đội trên đầu Phương Trình Vũ xuống, để trên tay làm đĩa bay mà nghịch.

Phương Trình Vũ lúc trước nhận được tiếp đãi thô lỗ, lúc này mặt càng đỏ bừng, không nói một lời. Cô thấp đầu nhìn sàn nhà giống như được vẩy bụi ánh sáng lấp lánh, thầm nghĩ: Khương Viễn là người tốt. Có thể tâm trạng của anh ta không vui. Chuyện mình lên TV nhất định không thể nói.

Cửa thang máy vừa mở, Khương Viễn lại vội vàng kéo Phương Trình Vũ ra ngoài. Lần này tới lượt Phương Trình Vũ quẫn bách, bản thân trước giờ chưa từng ăn buffet. Từ buffet này vẫn là đọc được trong sách tiếng Anh mà thôi. Cô bèn lúng túng đứng đó, không biết bước tiếp theo phải làm gì. Xoay đầu nhìn về phía Khương Viễn, cuối cùng không khác gì kẻ lâm trận, nhìn hắn khẽ nói: "Tôi đến tham gia "Tình yêu tới rồi đυ.ng vào thôi."

Khương Viễn nhìn cô chừng như không thể tưởng tượng nổi: "Đυ.ng gì?" Âm lượng lớn đến nỗi đủ khiến cho những người xung quanh nhìn cả về phía này.

Phương Trình Vũ càng thêm bối rối, cứ đứng đó không biết xoay sở ra sao lại cứng ngắc sắp thành hóa thạch rồi.

Đúng là cô ngốc. Khương Vĩ thầm thở dài. Thực sự không nhìn tiếp nổi dáng vẻ đần thối của cô, hắn liền nghĩ ngay ra một cách tốt hơn.

"Theo tôi." Khương Viễn kéo cô băng qua nhiều lối. Khuôn mặt nóng bừng Phương Trình Vũ cũng dần dần bình tĩnh lại. Thì ra Khương Viễn dẫn cô tới nhà bếp của khách sạn.

Phương Trình Vũ đứng ở cửa, hỏi: "Sao anh không đi tới đại sảnh, làm sao anh có thể đến nhà bếp vậy?" Đồ ngốc, trong lòng Khương Viễn lại thầm nhủ. Có điều hắn dán lên miệng lời nói dối dễ tin: "Cậu tôi làm đầu bếp ở đây."

Phương Trình Vũ "À" một tiếng, cô nghiêm túc bảo: "Tôi có thẻ, anh ăn ở đây đi." Lại muốn đi ra ngoài.

Lần này Khương Viễn đứng nguyên tại chỗ mặc kệ cô, chỉ là nói đùa: "Cô biết ăn buffet thế nào không?" Giọng điệu ấy rất giống con gà trống kiêu căng mổ một phát vào tim của Phương Trình Vũ. Cô đi mấy bước cực kỳ chậm chạp về phía trước, sau đó nhụt chí quay về bên cạnh Khương Viễn.

"Đồ đần!" Khương Viễn cười nhạo cô, lại hớn hở ngửi mùi thơm trong nhà bếp: "Đồ ăn ngon đều ở đây này."

Trước mắt là những món ăn tuyệt đẹp bày biện sẵn sàng. Chúng nhe nanh múa vuốt xếp chỉnh tề trước mặt Phương Trình Vũ, nhưng cô không dám tùy tiện động vào. Cô khó khăn nuốt nước miếng. Khương Viễn còn đang trao đổi với"ông cậu". Phương Trình Vũ khó xử liếc hắn một cái, thấy hắn làm một động tác tay "OK", cô liền mặc kệ tay còn chưa rửa cầm lên ăn luôn.

Hai người cũng không có thời gian nói một câu nào trong quá trình ăn uống. Phương Trình Vũ ăn no rồi nhìn Khương Viễn chằm chằm, hắn chẳng hề khó chịu tẹo nào, nhưng tốc độ ăn uống rõ ràng chậm dần.

"Chiều này cô ghi hình hả?"Trong miệng Khương Viễn nhai một con tôm hùm to, đuôi tôm vẫn ở ngoài miệng hắn.

Phương Trình Vũ gật đầu.

"Tôi đi cùng cô." Khương Viễn nhả đuôi tôm ra đĩa, rồi cầm một con nữa lên ăn.

"Đuôi tôm bổ sung can xi, vỏ của nó có can xi đấy." Phương Trình Vũ nghiêm mặt nói. Cô không hề tán thành với kiểu ăn tôm không ăn vỏ này.

Khương Viễn không nhận sai, có điều hắn không ăn những con tôm còn lại nữa.

Trong bếp ồn ào, các đồ dùng nhà bếp đều liều mạng phát ra âm thanh thu hút sự chú ý của đầu bếp. Khương Viễn dùng tay lau miệng, hắn hỏi với giọng điệu bình thường :"Giúp việc cho nhà văn cần có văn hóa lắm, đúng không?"

Phương Trình Vũ rõ ràng sửng sốt, cô nhíu mày ngẫm nghĩ về câu hỏi này, sau đó cô kiên quyết lắc đầu, đáp: "Hiện tại tôi làm nhân viên thư viện, không phải giúp việc."

"Cô ăn no chưa?" Khương Viễn khôi phục thái độ tỉnh bơ, hắn không còn hứng thú hỏi những điều đó nữa.

Phương Trình Vĩ gật đầu. Khương Viễn cũng gật đầu, bảo: "Vậy chúng ta cùng đi ghi hình thôi!"

Cứ thế, Khương Viễn lần nữa dắt tay Phương Trình Vũ rời khỏi khách sạn Lệ Kim.

Sau khi ngồi lên xe, Phương Trình Vũ phát hiện Khương Viễn không đưa thẳng cô tới trường quay của chương trình. Xe chạy đến một con ngõ, hắn nhanh chóng buông một câu: "Xuống xe trước đã!" Tiếp đó liền chạy vào trong ngõ.

Quả nhiên, Khương Viễn ở cuối ngõ huýt gió vẫy tay với cô. Bước chân Phương Trình Vũ cứng nhắc chạy nhanh tới bên cạnh hắn. Hắn ôm vai cô, hai người đi về phía một tiệm trang điểm.

"Dì Hóa ơi, cháu đưa người tới mua trang phục ạ!" Phương Trình Vũ lại muốn rời đi. Đối mặt với một đống trang phục xanh xanh đỏ đỏ như thể dáng vẻ thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, theo bản năng, cô muốn chạy trốn. Cô không thuộc về nơi này, những trang phục ấy cũng không thuộc về cô.

"Khương Viễn, sắp bắt đầu ghi hình chương trình rồi." Cô cảm thấy bối rối, mặt cũng đỏ hồng, bèn viện lý do khó xử để đối diện với ý tốt tươi cười đầy mặt của Khương Viễn.

Có vẻ cảm nhận được sự chống cự của cô, hắn cũng thầm khó chịu, lại gào lên phía tầng trên: "Dì Hóa, cháu đi trước đã!"

Khương Viễn buông Phương Trình Vũ ra, cực kỳ không vui hỏi: "Ghi hình chương trình tìm đối tượng chắc chắn phải mặc trang phục đẹp*."

Phương Trình Vũ nén giận, cô đáp: "Mẹ tôi bảo phải cầm tiền mua quần áo tốt." Lúc này, cô vẫn muốn xoi mói lỗi dùng từ.

(Trong tiếng Trung, chữ "好" có thể hiểu là đẹp, cũng có nghĩa là tốt. Mẹ Phương Trình Vũ dặn cô với ý nghĩa là mua quần áo đẹp, nhưng cô nàng lại hiểu là mua quần áo "tốt.")

"Trang phục tốt là dành cho phụ nữ xinh đẹp mặc, cô đen thế này chỉ có thể mặc trang phục đẹp thôi." Khương Viễn cho cô một lời giải thích đâu ra đấy.

Phương Trình Vũ ỉu xìu dùng im lặng để bày tỏ sự bất mãn. Chiếc mũ xanh nhỏ trên đầu xem ra quê mùa giống hệt cô. Khương Viễn biết cô là một cô gái tốt, nên hắn muốn giúp cô.

"Có phải cô tự ti không đấy?" Khương Viễn không thể nhìn dáng vẻ ũ rũ của cô, trong lòng càng không vui liền dứt khoát muốn phá vỡ bộ dạng dở sống dở chết ấy của Phương Trình Vũ. Phương Trình Vũ cảm thấy bị nói trúng bí mật ai nấy đều biết, lòng cô kích động đến nỗi muốn ngồi xuống òa khóc một trận. Thế là cô quay người rời khỏi cửa tiệm, đi về phía đầu ngõ. Khương Viễn là người bạn không tốt mà thôi, cô an ủi mình như vậy.

Khương Viễn cho rằng Phương Trình Vũ đúng là một cô gái rất khiến người ta cảm thấy bất ngờ, còn mình chẳng cách nào. Cuối cùng hai người cũng không nói gì, trầm lặng cùng tới sân khấu ghi hình. Khương Viễn dùng danh nghĩa người thân của Phương Trình Vũ mau chóng ngồi trên hàng ghế khán giả. Giống tất cả những khách mời nữ đến sớm, Phương Trình Vũ trang điểm trong hậu đài.

Cô biết dáng vẻ trang điểm của mình xấu lắm, hệt cầm bảng pha màu tô quét lên miếng bánh mì đen, nên cô từ chối ý tốt của những nhân viên trang điểm khăng khăng để mặt mộc lên sân khấu. Nhân viên trang điểm cũng vui vẻ nhàn rỗi mặc kệ cô. Nhân viên trang phục phối đồ cho cô thiên về màu đỏ, như thế này xem ra Phương Trình Vũ mặc trang phục đẹp không khác gì mẩu than bị đốt nóng.

Phương Trình Vũ vốn chẳng ôm hy vọng, lòng cô chỉ cảm thấy đang ấp ủ thứ dũng khí bất cứ giá nào. Một đám khách mời nữ chiếu theo bảng số hiệu sắp xếp hàng ngũ xong xuôi đợi lên sân khấu, chẳng hề hồi hộp. Phương Trình Vũ bị xếp là người cuối cùng

Cô nghĩ, nếu hôm nay Triệu Gia Thành vẫn tới, phải có nụ cười. Cô vứt bỏ tất cả những âm thanh của kẻ tiểu nhân gõ trống hét to trong lòng "đi đi, đi đi!" vào bóng tối trước khi lên sân khấu.

Ánh đèn luôn rất sáng, Phương Trình Vũ bất giác nghĩ đến vầng mặt trời lúc ra tù. Cô duỗi năm ngón tay ra che lên mắt mình, nhưng sau khi do dự một lát, lại bỏ tay xuống, hai tay xếp lên nhau để sau lưng, hệt năm ấy khi chuẩn bị hạ cờ, ưỡn thẳng ngực bước lên sân khấu. Khán giả trên ghế ngồi nổ một tràng pháo tay, cô nghĩ nơi này cũng có gì đó thuộc về mình!

(Tác giả: Hôm trước trên bức tường nhà cũ toàn là áp phích.

Quần hip hop, đặc biệt thích hợp với giấc mơ béo mập)