Chương 60: Lúc đó cậu ấy vẫn còn chân...

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Một năm sau, trong ngôi nhà cũ kỹ của Phương Trình Vũ.

"Mẹ ơi, Phương Tây muốn đi ị, mẹ dẫn nó ra ngoài một lát ạ! Hôm nay con phải nộp bản thảo." Trong miệng Phương Trình Vũ ngậm bọt kem đánh răng lúng búng hét toáng lên với Trình Phương. Mẹ Phương nghe theo ôm Phương Tây hoàn toàn chưa thích ứng, bà cười nói: "Phương Tây giống hệt con hồi nhỏ, muốn đi ị là lại vểnh mông lên." Phương Trình Vũ nhổ bọt kem đánh răng gật gật đầu, súc miệng vài cái, ngay cả mặt cũng không rửa liền vội vàng rời khỏi phòng vệ sinh. Trình Phương ôm Phương Tây xuống tầng, ra ngoài cửa, chỗ đó trồng mấy khóm hành và tía tô, phân chó vừa vặn làm phân bón.

Phương Trình Vũ cắn một cái bánh bao to, cầm cốc nước của mình lên rồi ra khỏi nhà. Hiện tại Trình Phương cũng không vội sắp xếp coi mắt cho Phương Trình Vũ nữa. Phương Thạch Trụ bảo một Phương Tây bằng hai đứa cháu trai rồi, Trình Phương hoàn toàn không có ý kiến. Hai ông bà tìm được sự gửi gắm nơi con cún nhỏ này. Trình Phương lấy cái áo len cũ móc cho nó cái áo len hoặc lấy quần áo mặc lúc nhỏ của Phương Trình Vũ khâu lại thành một cái áo cộc be bé gì đấy, tóm lại rất bận rộn.

Nguyên là sau khi Phương Trình Vũ đọc rất nhiều sách, cô muốn thử viết bài xem sao, vậy nên cô gọi một cuộc điện thoại hỏi tạp chí, nói mình muốn gửi bản thảo, tạp chí cho cô địa chỉ bưu điện và hòm thư. Phương Trình Vũ liền học hỏi viết lách, gửi vài bản thảo. Kết quả thật sự được tuyển dụng, cầm tiền nhuận bút rồi thì Phương Trình Vũ muốn kiếm nhiều hơn, thế là trong một năm cô đã viết rất nhiều thứ.

Hôm nay sau khi nộp bản thảo đúng hạn, Phương Trình Vũ quay lại thư viện làm việc. Giang Nham vẫn biết Chu Nhất ở Pháp, cô ta thay Chu Nhất đem cuốn sách xuất bản ở trong nước xong thì từng bay qua Pháp tìm anh đòi tác phẩm mới, đáng tiếc dường như anh chếnh choáng trong men rượu nho, quả nhiên một chữ cũng không gõ ra nổi. Trong lòng Giang Nham hiểu rõ anh vẫn chưa quên được Phương Trình Vũ.

Chuyện của hai người này, đọc bản thảo của anh, Giang Nham cũng rõ hơn. Cô ta không tiện trực tiếp tìm Phương Trình Vũ, tránh cho Chu Nhất tức giận. Vì vậy cô ta dựa vào vài quan hệ, tìm người bạn làm quản lý thư viện nói rằng muốn tặng một số cuốn sách. Giang Nham chuyển sách của Chu Nhất chuyển tới trước mặt Phương Trình Vũ. Nếu Phương Trình Vũ và Chu Nhất thật sự có duyên, nói không chừng hai người còn nối tình yêu xuyên quốc gia gì đó thì còn gì tốt hơn.

Phương Trình Vũ gặp Giang Nham ở cửa thư viện, cô lộ rõ vẻ mừng rỡ. Một năm nay, cô sống trong vòng tròn của mình, những người liên quan đến Chu Nhất như là Dư Lương, cô cũng chưa hề gặp lại.

"Giang tiểu thư, chị tới tìm quản lý ạ?" Phương Trình Vũ một thân tiêu chuẩn nhân viên văn phòng eo lưng rõ ràng thắp tắp, cũng rất có tinh thần. Giang Nham mỉm cười gật đầu: "Tôi thay mặt nhà xuất bản chuyển một loạt sách tới tặng cho thư viện. Một năm nay em vẫn ổn chứ?"

Phương Trình Vũ gật đầu đáp "Ổn lắm ạ". Giang Nham định hỏi "Em có đối tượng chưa?" nhưng lại cảm thấy mình nhiều chuyện. Cô ta hàn huyên vài câu không liên quan rồi lại rời đi. Thật ra, Phương Trình Vũ muốn hỏi Chu Nhất thế nào, có điều thời gian trôi qua làm phai mờ ký ức, cô vậy mà lại không có dũng khí mở miệng. Thế này tốt nhất, bạn bè gặp mặt chỉ cần nói những chủ đề vô thưởng vô phạt thôi, chuyện quan trọng cứ để nó thối rữa trong lòng đi.

Trang trại nho nước Pháp, người bạn này của Vu Thâm rất giàu có. Chu Nhất thoải mái hít thở bầu không khí nước Pháp, sống trong một giấc mơ tình thơ ý họa, tay trái cầm ly rượu nho, tay phải cầm bút lông nằm trên ghế vẽ khoảng trời trên đỉnh đầu. Dường như anh đã quên đi quá khứ, nhưng một cú điện thoại của người nông dân đưa tới khiến Chu Nhất lần nữa rơi xuống hiện thực-Vu Thâm phát bệnh tim, anh phải trở về rồi.

Chu Nhất cảm ơn những người bạn nước Pháp. Bác sĩ khăng khăng muốn cùng anh về Trung Quốc, nhưng anh lịch sự từ chối. Cuối cùng bác sĩ gửi một thùng rượu nho lớn bảo Chu Nhất mang theo, anh đành đón nhận ý tốt ấy.

Tình huống ở nhà cũ họ Vu: chia tài sản, con riêng, máu mủ chia li, nghiến răng nghiên lợi. Chu Nhất từ chối lên sân khấu, tuy nhiên giây phút anh xuống máy bay thì Vu Kiếm Phi đã tìm tới tận cửa. Chu Nhất không khác gì một năm trước, nhưng sắc mặt Vu Kiếm Phi đột nhiên thay đổi. Hắn niềm nở xách hành lý cho Chu Nhất, ân cần hỏi han dù đang trong cảnh xuân tươi đẹp. Chu Nhất cũng không khước từ lộ liễu, Vu Kiếm Phi càng ra sức.

Trước khi lên xe, Chu Nhất bình thản hỏi người trước mặt: "Hạ Vũ đâu?" Nháy mắt Vu Kiếm Phi cảm thấy ngượng ngùng, hắn đáp: "Em trai, năm đó đều là anh không hiểu chuyện. Hạ Vũ cũng vẫn còn thích em, anh gọi điện thoại bảo cô ấy tới ngay đây!" Hắn móc di động ra chỉ lo gọi điện thoại. Nhìn người anh trai trước mặt, Chu Nhất lựa chọn im lặng. Anh lặng lẽ xem Vu Kiếm Phi biểu diễn.

Chu Nhất bảo anh muốn về nhà. Vu Kiếm Phi lại vồn vã nói phong thủy trong nhà không tốt, quả thực đã thu xếp cho anh một phòng tổng thống ở khách sạn. Chu Nhất biết người anh trai này không hề muốn mình đến gặp cha, song anh không mở miệng vạch trần.

Đêm, Chu Nhất mặc áo ba lỗ màu đen và quần ngủ ngồi trước cửa sổ sát đất trên tầng lầu cao nhất của khách sạn nhìn xuống thành phố này. Anh bấm số điện thoại của Dư Lương, kết quả là số máy không gọi được. Anh trầm tư cầm di động trong tay, nhưng không có kết quả. Đợi sau khi Chu Nhất ngủ, một cô gái bò lên giường của anh. Ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, trong bóng tối Chu Nhất mở bừng mắt, anh gọi: "Tiểu Vũ". Người tới dừng lại động tác trên tay bắt đầu nức nở, lúc lâu sau người đó nằm thẳng xuống gối đầu bên cạnh Chu Nhất. Anh duỗi tay ra kéo chăn đắp lên thân người đó, cả hai im lặng trôi qua một đêm.

Không biết Chu Nhất thức dậy khi nào, người bên cạnh đã biến mất. Anh cầm cái gối đầu bên cạnh, tỉ mỉ quan sát, ở đó có một sợi tóc dài. Chuyện cũ ùa về, có điều anh khăng khăng chặn lối vào ấy, vậy nên trong tâm trí anh là một mảng trống rỗng.

"Tôi có thể từ chối sự xuất hiện của em, từ chối nghĩ đến em." Chu Nhất đi qua đi lại trong căn phòng có thiết kế lấy ánh sáng cực tốt, qua một lúc, anh mở laptop thử gõ chữ.

Chờ đến khi gặp lại Vu Kiếm Phi lần nữa đã là ba ngày sau. Vu Thâm mất đi hăng hái trước kia chỉ có ống truyền dịch và một khung stent* trong tim chống đỡ cho ông ta. Chu Nhất chống gậy đứng ở cửa gọi một tiếng "Cha", tất cả mọi người trong phòng bệnh bao gồm cả vợ của Vu Thâm và Vu Kiếm Phi đều rất bối rối. Vu Thâm từ từ ngồi dậy, ông ta nói với một người đàn ông mặc âu phục và đi giày da: "Đây là con trai tôi, giờ mới về!"

(*Stent là một khung đỡ bằng kim loại, có thể phủ thuốc hoặc không, nhằm mở rộng lòng mạch vành bị tắc hẹp và tái lưu thông dòng máu tới tim)

Mẹ Vu Kiếm Phi lộ rõ vẻ vô cùng kích động, bà bảo với Vu Kiếm Phi rằng đời này hối hận nhất là gả cho cha con, hối nhận nhất là đã sinh ra con, rồi ôm trán quay người. Chu Nhất chỉ có thể trông thấy một bóng lưng duyên dáng và tao nhã. Người đàn ông mặc âu phục tự giới thiệu tôi là luật sư, anh ta đỡ Chu Nhất ngồi xuống giường bệnh đối điện với Vu Thâm.

"Cha vẫn ổn chứ, con xin lỗi." Nắm lấy bàn tay Vu Thâm bỏ ra ngoài chăn, Chu Nhất cảm nhận được sự xù xì thô ráp của vỏ cây và ấm áp của người cha. Vu Thâm khẽ mỉm cười gật đầu, luật sư tuyên bố việc phân chia tài sản: phần lớn sản nghiệp để lại cho hai anh em Vu Kiếm Phi và Chu Nhất, Chu Nhất có quyền nắm giữ 50% cổ phần. Vu Kiếm Phi tràn đầy hy vọng nghe xong thì hai tay nắm thành nắm đấm lại buông xuống, hắn lao ra khỏi phòng bệnh, cửa bị xô mạnh một cái.

Mẹ của Vu Kiếm Phi cười gượng với luật sư. Còn vẻ mặt Chu Nhất vẫn bình yên. Anh nhẹ giọng ghé bên tai Vu Thâm, nói: "Con đi cùng cha, cái gì cũng không cần." Vu Thâm mở to mắt không dám tin nhìn Chu Nhất, anh lại ngồi thẳng lên mở miệng rõ ràng: "Con là con trai của cha, không phải người kế thừa."

Mấy ngày sau, không ai biết phần tài sản công bố ấy có thay đổi hay không, bởi thân thể của Vu Thâm dần dần hồi phục. Vốn tưởng rằng di chúc kết thúc bằng việc Chu Nhất tiến vào biệt thự của Vu Thâm lại cứ như vậy coi như xong, Vu Thâm cũng không nói những câu đại loại muốn con trai trở về nữa. Hai cha con đều biết lúc này không thể bầu bạn lâu dài, vì giữa hai cha con đã ngăn cách nhiều năm.

Sau những tháng ngày yên ổn, Vu Kiếm Phi dẫn theo Hạ Vũ về biệt thự gặp cha mình. Hai người cư xử khôn khéo khiến vợ chồng Vu Thâm rất vui vẻ yên tâm. Hạ Vũ giả bộ không quen biết Chu Nhất, Chu Nhất lịch sự chào hỏi một tiếng "chị dâu". Mặt mày Vu Thâm rạng rỡ đem cái vòng ngọc bích tặng cho Hạ Vũ. Lần này không xảy ra tranh chấp trong tưởng tượng, Chu Nhất sẽ không để nó xảy ra, bởi lẽ anh lại sắp rời khỏi Trung Quốc để sang Pháp rất nhanh thôi.

Là ý Trời, khi Phương Trình Vũ đang ký hiệu mã vạch cho sách mới thì nhận ra một cuốn sách có tên là "Phương Trình". "Một ghi chép phỏng vấn của chính tác giả"-Những chữ này mang đến cho cô ngạc nhiên và kích động không có lần thứ hai, miệng há to nuốt vừa cả trái đất mất. Sách của Chu Nhất đang ở trên tay cô, cô đã tóm được anh, sự thật đang ở trong này, nó đã may mắn xuất hiện.

Phương Trình Vũ cầm cuốn sách ngồi đọc ngay tại chỗ. Dần dần cô bị chính mình thôi miên, Triệu Tinh Lệ gọi cô, bạn đọc gọi cô, cô đều bỏ ngoài tai. Mãi tới khi quản lý đi qua phê bình dạy bảo cô một phen, Phương Trình Vũ mới hấp tấp nói muốn xin nghỉ phép rồi cầm túi xách chạy đi luôn. Triệu Tinh Lệ lầm bầm: "Phương Trình Vũ này còn muốn làm việc nữa không hả?" Quản lý mặt đen thui nói xin lỗi với bạn đọc.

Ngồi trên xe bus về nhà, Phương Trình Vũ gọi điện thoại cho Giang Nham.

"Giang tiểu thư, chào chị. Tôi là Phương Trình Vũ ạ. Tôi muốn hỏi chị quyển sách mà Chu Nhất viết, có phải tôi là nhân vật chính không ạ... Tôi..." lại bắt đầu nói năng lộn xộn, vì mỗi câu hỏi đều rất quan trọng không phân biệt trước sau, cứ ào tới kiểm soát miệng của Phương Trình Vũ.

Giang Nham không nghe rõ câu hỏi của Phương Trình Vũ, nhưng cô ta nói rất quả quyết: "Tôi đợi điện thoại của em hơn một năm rồi đấy!" Phương Trình Vũ vừa khóc vừa hỏi Chu Nhất đang ở đâu, Giang Nham chỉ nói anh đã về, có điều không biết đang ở đâu. Đến đây tất cả những hy vọng trào dâng của Phương Trình Vũ tắt rụi hoàn toàn.

Vừa về nhà, Phương Trình Vũ liền ôm Phương Tây lên tầng đóng cửa phòng lại, vừa xoa cái bụng của Phương Tây vừa đọc sách. "Thâu đêm suốt sáng" hay "đọc nhanh như gió" đều không thể hình dung nổi sự gấp gáp của cô. Cuối cùng Phương Trình Vũ hét to một tiếng: "Anh là tên lừa gạt", rồi quấn chăn ngất thẳng cẳng trên giường. Trình Phương gõ cửa hồi lâu cũng không có động tĩnh còn tưởng con gái chưa đi làm về. Thực tế Phương Trình Vũ đã mơ một giấc mộng rất dài.

Cô mơ thấy mình vẫn ở trong cái l*иg, Chu Nhất cũng ở trong đó. Toàn thân họ mọc ra đôi cánh, đều là chim nhỏ không có lực sát thương nhưng cái l*иg chỉ nhốt hai người họ. Ban đầu, cô liều mạng vỗ cánh của mình, cuối cùng cô mệt mỏi, Chu Nhất bảo cô "Em ngốc quá, ra ngoài phải tìm chìa khóa chứ."

Cô dốc sức nhổ lông trên cơ thể mình, đau đến phát khóc, lại nghe thấy Chu Nhất khẽ cười: "Chìa khóa trong tay anh này." Cô cố gắng nịnh nọt anh: "Đưa chìa khóa cho em được không ạ?" Cơ mà Chu Nhất chỉ dửng dưng.

Bỗng nhiên có một ngày cái l*иg mở ra, Phương Trình Vũ hớn hở bay ra ngoài, nhưng cô phát hiện bản thân đã quên mất cách bay. Cô đã quên mất bản năng của một con chim. Bất giác nhìn về phía cái l*иg của Chu Nhất, Phương Trình Vũ hỏi: "Chu Nhất, anh sao vậy?" Chu Nhất ngẩng đầu chăm chú nhìn cô không trả lời. Cô rất sốt ruột, không nhớ tới chuyện muốn ra ngoài nữa, tâm trí cô toàn là Chu Nhất thôi, thế là bỏ lỡ thời cơ cái l*иg mở khóa, cô lại bị nhốt vào.

Hàng ngày họ tương đối im lặng, rồi một hôm Chu Nhất chợt biến mất. Phương Trình Vũ tỉnh lại vô cùng hoảng hốt, cô chỉ tìm thấy một sợi lông vũ dính máu của Chu Nhất trong cái l*иg. Phương Trình Vũ cầm cọng lông vũ ấy nhẹ nhàng chuyển động khóa trên l*иg. Cửa l*иg mở, cô bước ra ngoài. Lông vũ trên thân rụng sạch, Phương Trình Vũ biến thành dáng vẻ một cô gái. Sau khi rời khỏi l*иg, Phương Trình Vũ lại quay lại, mỗi ngày cô đều ngồi ở cửa l*иg của Chu Nhất đợi anh về.

Phương Trình Vũ không đợi được Chu Nhất, ngày nào cũng dùng nước mắt rửa mặt, khóc đến tức ngực.

Giấc mơ này đau buồn quá! Thức giấc, Phương Trình Vũ nhận ra Phương Tây đang đi đi lại lại trên bụng mình. Cô vội vàng ôm lấy nó, ngồi dậy đi xuống tầng.

Trình Phương đang rửa bát, Phương Trình Vũ thả Phương Tây khẽ khàng ngồi cạnh Phương Thạch Trụ.

"Bố ơi, con muốn đi tìm một người." Phương Thạch Trụ lơ đãng hỏi "ai vậy?"

Phương Tây đã đi tới bên chân Trình Phương liếʍ dép bà. Phương Trình Vũ hít một hơi thật sâu. Cô nói với Trình Phương: "Mẹ ơi, con nhớ anh ấy. Anh ấy để lại Phương Tây cho con rồi rời đi, nhưng con không cam lòng." Dựa vào cái gì một mình con khóc chết đi sống lại chứ, anh ấy phóng khoáng bảo đi là đi luôn, dựa vào cái gì anh ấy tự cho là đúng, còn con hệt một kẻ ngốc.

"Con không muốn làm Phương Trình Vũ ngốc nghếch đâu." Cô bình tĩnh nói.

Trình Phương dường như dự cảm được điều gì đó, bà hỏi: "Phương Tây là của người đó để lại cho con à?" Phương Thạch Trụ gỡ kính lão xuống nhìn Phương Trình Vũ. Cô gật đầu, bổ sung thêm: "Đây là quà tặng mà Chu Nhất để lại cho con ạ." Trình Phương lau khô cái bát cuối cùng, bà cũng lấy ghế ra ngồi xuống trước mặt con gái.

"Tiểu Vũ, con rất thích cậu ấy phải không? Cậu ta là một tên què, nếu về sau các con bên nhau con sẽ rất vất vả, bố mẹ cũng không muốn con vất vả. Như vậy con còn muốn đi tìm cậu ấy không?" Phương Trình Vũ gật đầu ngay không hề do dự. Phương Thạch Trụ thở dài, ông vô ý nói: "Tôi có ấn tượng với anh chàng Chu Nhất kia, người đặc biệt trắng, giống như sinh bệnh ấy. Trước đây từng tới nhà tìm tôi, phải cái lúc đó cậu ta vẫn còn chân, tôi biết cậu ta là một phóng viên nên không có thiện cảm gì, cứ hỏi này hỏi nọ."

Trình Phương ngạc nhiên nhìn Phương Thạch Trụ: "Chuyện lúc nào cơ? Sao tôi không biết?" Phương Trình Vũ thành thật đáp: "Chắc là sau khi con vào tù không lâu."

Phương Thạch Trụ nhìn Phương Trình Vũ và Trình Phương, gật đầu

"Chín năm trước đã biết Tiểu Vũ rồi?" Trình Phương hiển nhiên giật mình: "Người này sẽ không phải kẻ biếи ŧɦái chứ?"

Phương Trình Vũ quay người lên tầng cầm cuốn sách kia xuống, cô đưa cho Trình Phương: "Của anh ấy viết đấy ạ, con là nhân vật chính."

Phương Thạch Trụ biết những chữ này. Trình Phương nghe Phương Thạch Trụ đọc: "Tôi không ngờ cô ấy lại lần nữa xuất hiện trước mặt tôi..." Vẻ mặt của hai ông bà đều rất nghiêm trọng. Trình Phương cứ mãi lặng im nắm lấy bàn tay của con gái. Phương Trình Vũ cúi đầu khẽ nói: "Con rất thích anh ấy. Trước đây anh ấy đã gạt con, nhất định anh ấy cho rằng bố mẹ không đồng ý nên mới gạt con."

Tối hôm ấy, hai ông bà già tâm trạng nặng nề trở lại giường. Phương Thạch Trụ lên tiếng trước: "Chàng trai này cũng không dễ dàng gì." Trình Phương không tiếp lời. Phương Thạch Trụ lại nói: "Có lẽ Tiểu Vũ nhà chúng ta và cậu ấy có duyên phận." Trình Phương quay người đi, Phương Thạch Trụ biết bà đang khóc, ông cũng không nén nổi vành mắt đỏ hoe. Hai ông bà mất ngủ một đêm. Bốn giờ sáng, trên tầng truyền đến tiếng bước chân, cửa tầng dưới bị mở ra, Trình Phương vội đi chân trần tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài---Phương Trình Vũ ôm Phương Tây ra khỏi cửa, đầu đội chiếc mũ len xanh bà đan cho cô hồi nhỏ,

(Tác giả: Cảm ơn sự bầu bạn của độc giả, cảm ơn các bạn, cúi người.

Đây là tác phẩm đầu tiên của Đồn tử, cũng là lần đầu tiên từ nhỏ tới lớn thử viết tiểu thuyết, rất hài lòng, rất không dễ dàng. Cuối cùng đi tới kết thúc, vô cùng cảm ơn, quan trọng nhất là cảm xúc của mình cứ lên lên xuống xuống. Trước khi kết thúc không có tình trạng tuyên truyền, và cả mỗi ngày tăng click, tôi đều cảm thấy thêm trân trọng.)